Xem Nhiều 6/2023 #️ Truyện Kể Về Chim Sơn Ca Và Bông Cúc Trắng # Top 11 Trend | Topcareplaza.com

Xem Nhiều 6/2023 # Truyện Kể Về Chim Sơn Ca Và Bông Cúc Trắng # Top 11 Trend

Cập nhật thông tin chi tiết về Truyện Kể Về Chim Sơn Ca Và Bông Cúc Trắng mới nhất trên website Topcareplaza.com. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất.

27/01/2021

Ngày xửa ngày xưa, tại gia đình nọ có bảy chị em gái. Cô cả xinh đẹp, nhưng cô hai còn xinh đẹp hơn, cô thứ ba xinh nhất, cô thứ tư biết đi mây về gió, cô thứ năm có tài ngủ mà như không ngủ, cô thứ sáu có mái tóc như những dùi trống, và cô thứ bảy hiền lành nhất hay được gọi là Lãng Quên. Sở dĩ cô thứ bảy bị gọi là Lãng Quên vì cô không thể tranh giành được với các chị, luôn bị các chị hắt hủi. Trong một lần Lãng Quên mải đi tìm chút gì đó để ăn, cô đã đi miết và dừng lại bên hồ nước, gặp một người đi câu vừa câu được một con cá vàng… Sau khi con cá vàng được Lãng Quên cứu giúp, họ trở thành bạn tốt của nhau. Nhưng 6 người chị gái của Lãng Quên luôn tìm cách chia rẽ tình bạn của nàng với cá vàng. Lãng Quên cần phải làm gì để bảo vệ bạn cá vàng mình?

Thu gọn

Chim Sơn Ca Và Bông Cúc Trắng

Các bạn hãy lắng nghe câu chuyện nhỏ này.

Ở một nơi thôn dã kia, gần ngay đường cái có một ngôi nhà bé nhỏ xinh xắn, nếu các bạn có đi qua, chắc chắn cũng phải để ý đến ngay.

Phía trước có một vườn hoa nhỏ và một hàng rào xanh tươi. Gần đấy, bên bờ rào, có một cây cúc trắng đang nở hoa giữa đám cỏ rậm. Cũng như muôn hoa to đẹp trong vườn được những tia nắng của vầng dương sưởi ấm, giờ này hoa cúc trắng cũng nở. Một sớm đẹp trời kia, cúc ta nở tung, xoè rộng bộ cánh nhỏ nhắn, trắng tinh và bóng bảy nom như một vầng thái dương thu nhỏ đang toả ánh hào quang rực rỡ quanh mình. Dù cho người ta có trông thấy nó giữa đám cỏ và xem nó như một bông hoa tồi tàn vô nghĩa lý, nó cũng chẳng quan tâm đến điều ấy.

Nó lấy làm tự mãn, khoái trá tắm mình trong ánh nắng và nghe chim sơn ca hót vang trên trời cao.

Tuy là ngày thứ hai thế mà bông cúc trắng bé nhỏ ấy cũng vui sướng như ngày chủ nhật. Trong khi trẻ con ngồi học bài trên ghế nhà trường thì nó ngồi trên cái cuống xanh xanh của nó. Qua vẻ đẹp của thiên nhiên nó học được rằng Thượng đế rất nhân đức và hình như tất cả những điều nó lặng lẽ cảm thấy chim sơn ca bé nhỏ kia đã diễn đạt đầy đủ bằng giọng hót vui tươi, cũng vì vậy mà nó nhìn chim sơn ca sung sướng đang ca hát bay lượn với một vẻ như kính trọng, nhưng không một mảy may tỏ ra mong muốm làm được như chim. Nó nghĩ thầm:

– Ta được nhìn, được nghe, nắng sưởi ấm ta, gió ôm ấp ta, thế là đủ. Ôi chao! Nếu còn than phiền thì thật là sai lầm.

Phía trong hàng rào có vô số lá hoa mọc thẳng đuỗn và kiêu kỳ. Chúng không có hương nhưng lại càng vươn cành vênh váo. Thược dược ráng sức phồng lên để tỏ ra to hơn hoa hồng. Nhưng hoa hồng rạng rỡ, màu sắc đẹp đẽ, vênh vang một cách kiêu kỳ. Chúng chẳng thèm đoái nhìn bông cúc trắng bé tí, trong khi bông hoa nhỏ tội nghiệp ngắm nghía chúng mà nói rằng: “Các chị ấy sang trọng, đẹp đẽ biết bao! Chắc hẳn chàng chim kỳ diệu kia thế nào cũng đến thăm. Ơn trời, thế nào ta cũng được xem cái cảnh tượng ngoạn mục ấy.” Và ngay lúc đó, chim sơn ca không bay về phía thược dược và uất kim hương mà lại sà xuống bãi cỏ, đến gần bông cúc trắng tội nghiệp, lúc này vui mừng đến kinh hoàng, chẳng còn biết nghĩ ra làm sao nữa.

Con chim non bèn nhảy nhót quanh bông cúc và hót rằng:

– Sao cỏ lại êm thế nhỉ? Ồ! Bông hoa xinh xắn có trái tim vàng, khoác áo dài bạc đáng yêu quá!

Nỗi vui sướng của bông hoa bé nhỏ không bút nào tả xiết. Chim hôn hoa rồi lại hót cho hoa nghe, rồi mới bay về bầu trời xanh thẳm. Gần nửa giờ sau hoa còn chưa hết cảm động. Phần thì thẹn thò, phần thì vui mừng ngây ngất tận đáy lòng, nó nhìn tất cả các hoa khác trong vườn.

Được mục kích vinh dự của cúc trắng chúng phải cảm thông niềm vui sướng của nó mới phải. Nhưng lũ uất kim hương lại càng thẳng đuỗn ra hơn trước, vẻ mặt đỏ ửng và nhọn hoắt của chúng tỏ vẻ hờn giận. Bọn thược dược thì sưng sỉa mặt mày. Cũng may cho bông cúc trắng đáng thương, chứ như chúng mà biết nó thì thế nào chúng chẳng thở ra biết bao lời chướng tai. Bông hoa bé nhỏ biết vậy nên cũng đâm buồn vì thái độ hằn học của chúng.

(…)

Bạn cũng có thể tìm thấy những bản nhạc nền được sử dụng trong chương trình tại forum Nhacvietplus và Blog Việt theo địa chỉ: http://forum.nhacvietplus.vn.

Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn cùng chia sẻ bài viết với Audio Book bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ email audiobook@dalink.vn

Truyện: Tiếng Hót Chim Sơn Ca

Ở Trung Quốc, nơi mà Hoàng đế là một người Trung Quốc và tất cả quần thần cũng là người Trung Quốc, các bạn hẳn cũng biết điều đó, đã có một câu chuyện.

Câu chuyện này xảy ra lâu lắm rồi, nhưng chính vì thế mà phải kể lại để người ta khỏi quên đi. Cung điện của Hoàng đế đẹp nhất trần gian, làm bằng một loại sứ rất quý, nhưng dễ vỡ, mỗi khi chạm đến phải thật nhẹ tay, nhẹ chân. Trong vườn Thượng uyển trồng toàn những loại hoa quý, rất kỳ lạ, những bông hoa đẹp nhất phải đeo lục lạc bằng bạc để cho du khách khi đến xem phải lưu ý. Khu vườn được chăm sóc kỳ công và trải rộng, ngay người làm vườn cũng không biết đến đâu là hết. Càng đi càng gặp nhiều điều kỳ thú, những cây cao bóng cả vươn dài, những hồ rộng mênh mông sâu thẳm. Rừng thoai thoải xuống biển, trên làn nước xanh những con thuyền lớn có thể lướt dưới bóng cây. Nơi đây có con hoạ mi thường cất tiếng hót mê hồn. Một anh thuyền chài nghèo khổ lòng chứa chất bao nỗi lo toan dăng lưới đi qua, nghe tiếng chim hót cũng phải dừng lại nghe. Anh reo lên: “Trời ơi, Thánh thót biết bao”. Nhưng rồi mải mê với công việc, anh ta quên chim ngay. Đêm sau đi dăng lưới qua đấy, anh lại nghe tiếng chim hót: anh lại đứng lại nghe và lại reo lên: “Trời ơi, Thánh thót biết bao”. Khách tham quan từ nhiều nước trên thế giới kéo đến hoàng thành. Họ ca ngợi hoàng cung và vườn thượng uyển; nhưng khi nghe hoạ mi hót, họ đồng thanh reo lên: “Đấy mới là điều kỳ diệu”.

Trở về quê hương, họ thuật lại những điều mắt thấy tai nghe. Nhiều học giả đã viết thành sách ca tụng hoàng thành, hoàng cung và vườn thượng uyển; nhưng người ta ca tụng hoạ mi nhiều hơn cả, những thi sĩ nổi tiếng đã làm những bài thơ kiệt tác để ca ngợi con chim hoạ mi hót hay trong khu rừng bên bờ biển. Sách được truyền đi khắp nơi, có quyển lọt vào tay Hoàng đế. Người chăm chú đọc, nhiều lúc gật đầu tán thưởng những đoạn văn hay ca tụng hoàng thành, hoàng cung và vườn thượng uyển.

Đọc tiếp, người thấy có đoạn viết: “Nhưng con chim hoạ mi mới thật là kỳ diệu!” Hoàng đế ngạc nhiên:

– Gì thế này? Con chim hoạ mi à? Sao ta lại không biết nhỉ? Có đúng là trong giang sơn ta; hơn nữa lại ngay trong vườn của ta, lại có một con chim như thế không? Ta chưa hề nghe nói bao giờ, lạ thật! Hoàng đế truyền gọi quan thị lang là người cầm quyền cao chức trọng; mỗi khi có kẻ dưới đến trình báo hay thỉnh cầu điều gì, ngài chỉ trả lời cộc lốc: “Hớ!” Hoàng đế phán hỏi:

– Ở đây chừng như có một con chim người ta gọi là hoạ mi. Thiên hạ cho rằng con chim này là loại chim quý hiếm. Vậy sao chưa thấy ai tâu với Trẫm?” Quan thị lang thưa: – Muôn tâu bệ hạ, chính hạ thần cũng chưa nghe thấy nói bao giờ và cũng chưa thấy ai đem đến tiến cử. – Vậy ngay tối nay phải đem nó đến hót cho Trẫm nghe. Thiên hạ biết đến vật báu của Trẫm mà riêng Trẫm lại không biết! Quan Thị Lang tâu: – Muôn tâu bệ hạ, thực tình hạ thần chưa hề thấy con chim ấy, nhưng hạ thần xin đi tìm nhất định sẽ tìm được. Nhưng tìm đâu? Quan Thị Lang đã leo lên khắp lầu son gác tía, qua khắp các cung điện và đường lối đi lại, gặp ai cũng hỏi, nhưng chẳng ai biết gì về chim hoạ mi cả. Quan Thị Lang lại vào chầu hoàng đế: – Tâu thánh thượng – Ngài nói – Có lẽ sách đã đánh lừa độc giả, xin bệ hạ đừng tin, đây chỉ là chuyện hoang đường. Hoàng đế phán: – Những sách ta xem là những sách của Hoàng đế Nhật Bản gửi tặng, lẽ nào lại là chuyện bịa đặt? Trẫm muốn được nghe chim hoạ mi hót ngay tối nay. Trẫm sẽ ban thưởng cho chim nhiều ân huệ. Nếu không đưa được hoạ mi đến thì cả triều đình sẽ bị phạt giẫm lên bụng sau khi ăn cơm no. Quan Thị lang cúi chào Hoàng thượng ra về. Rồi ngài chạy tới chạy lui, leo lên leo xuống, khắp cả lầu son gác tía, vào khắp các phòng trong hoàng cung, sục sạo mọi ngõ ngách, một nửa triều thần cũng làm như thế, vì chẳng ai muốn chịu tội giẫm lên bụng. Rõ là một cuộc chạy đua loạn xạ để tìm một con chim cả thiên hạ biết tiếng chỉ trừ Hoàng đế và đình thần. Cuối cùng họ vớ được một cô bé thị tì. – Trời ơi! – Cô bé kêu lên – Con chim hoạ mi! Cháu biết! Nó hót hay lắm! Chiều nào mang cơm thừa cho mẹ đang ốm, lúc về mỏi chân đứng nghỉ trong rừng, cháu cũng được nghe nó hót. Những lúc ấy cháu thấy sung sướng đến chảy nước mắt như khi được mẹ cháu ôm hôn vậy. Quan Thị lang nói như reo: – Cháu bé ngoan lắm! Cháu hãy đưa ta đến chỗ hoạ mi đậu, ta sẽ ban cho cháu một chức vị ở trong nhà bếp và cho phép cháu được vào xem Hoàng đế ngự thiện. Cháu cần đi ngay vì tối nay đã phải đem chim đến hót cho Hoàng đế nghe. Cả một nửa triều đình theo con bé thị tì vào rừng nơi có hoạ mi hót. Dọc đường bỗng nghe tiếng bò rống, một thị đồng reo lên: Hoạ mi đấy! Chim gì mà lớn tiếng thế! Hình như tôi đã được nghe ở đâu rồi! Nữ tì nói: – Không phải đâu! Bò rống đấy! Còn phải đi lâu mới tới! Lúc sau lại có tiếng ì uôm của một con ễnh ương ở trong ao. Pháp tăng trong triều cũng đi theo đoàn reo lên: – Hoạ mi đấy! Nghe sao mà thánh thót thế! Chưa bao giờ bần tăng được nghe một giọng chim hót hay như thế! Nữ tì nói: – Không phải đâu! Đấy là ễnh ương! Đi thêm một quãng, thị tì bảo mọi người: – Hãy im lặng mà nghe! Nó đấy! Hoạ mi đấy – Thị tì nói và chỉ một con chim nhỏ lông xám đang đậu trên một cành cây. Quang Thị lang ngạc nhiên: – Hoạ mi đấy à? Ta cứ tưởng nó đẹp kia chứ? Bộ lông nó trông tầm thường quá! Hay là trước mặt đông đủ quần thần nó sợ, tái sắc đi? Thị tì cất tiếng gọi: – Hoạ mi ơi! Hoàng đế muốn nghe hoạ mi hót đấy. – Rất vui lòng! – Hoạ mi trả lời. Và cất tiếng hót thánh thót mê hồn. Quan thị lang khen: – Nghe trong như những tiếng nhạc bằng pha lê. Cái cổ họng nó xinh xắn cứ phập phồng. Thế mà chưa bao giờ được nghe hoạ mi hót cũng tiếc thật. Vào hoàng cung chắc nó sẽ được triều đình và hoàng gia nhiệt liệt hoan nghênh. Tưởng hoàng đế có mặt ở đấy, hoạ mi hỏi: – Tôi có phải hót lần nữa cho thánh thượng nghe không? Quan thị lang nói: – Hoạ mi ơi! Người hãy theo chúng ta về cung hót cho Hoàng đế mê say. – Giọng hót của tôi ở chốn rừng này, dưới vòm cây này, mới là hay nhất. Hoạ mi nói thế, nhưng khi biết Hoàng đế muốn nó đến hót tại hoàng cung, nó cũng vui lòng đi theo. Ở hoàng cung người ta đã chuẩn bị tiếp thật long trọng. Hàng ngàn cây đèn bằng vàng sáng chói trên sân rồng và trên các bệ bằng sứ. Hàng hiên rực rỡ những chậu hoa hiếm thấy, chuông bạc ngân vang mỗi khi gió thoảng nhẹ. Chính giữa đại diện, nơi Hoàng đế ngự có để sẵn một cành cây bằng vàng cho chim đến đậu. Văn võ bá quan tề tựu đông đủ; cả cô thị tì mới được phong chức đầu bếp, cũng được phép đến nấp nghe sau cánh cửa. Các quan đều mặc phẩm phục, chăm chú chiêm ngưỡng con chim màu xám đang líu lo trên cành vàng. Hoạ mi hót hay đến nỗi Hoàng đế xúc động, sụt sùi, nước mắt giàn giụa. Người rất hài lòng, truyền đeo chiếc thẻ bà bằng vàng vào cổ chim để thưởng công. Nhưng hoạ mi khước từ nói: – Như thế này là vinh dự cho tôi lắm rồi! Được thấy những giọt nước mắt của Hoàng đế nhỏ khi nghe tôi hót là một ân huệ lớn đối với tôi. Hoạ mi lại cất tiếng hót êm đềm thấm thía như để tạ ơn. Các bà phu nhân thì thào với nhau: – Không còn gì tuyệt bằng. Có bà còn ngậm tí nước vào miệng, khẽ lấy giọng ro ro trong cổ bắt chước tiếng chim. Trong bụng nghĩ cứ làm như thế giọng các bà sẽ biến thành giọng hoạ mi. Ngay cả các nữ tì, thị vị, những người khách khó tính nhất cũng nhiệt liệt ca ngợi giọng hót của hoạ mi. Như vậy hoạ mi được cả triều đình và hoàng gia ca ngợi. Hoàng đế truyền ban cho hoạ mi một chiếc lồng sơn son treo trong cung, chim được phép ra ngoài mỗi ngày hai lần mỗi đêm một lần. Mỗi khi ra ngoài chim được mười hai quan hầu đi theo, mỗi người nâng một sợi tơ buộc vào chân chim. Kiểu du ngoạn như vậy, hoạ mi chẳng thích thú gì. Cả kinh thành náo nức về con chim. Ai đẻ con cũng muốn đặt tên là hoạ mi, kể cả những đứa có giọng khàn khàn. Một hôm Hoàng đế nhận được một gói gửi đến bên ngài đề hai chữ “Hoạ mi”. Hoàng đế mở gói, bụng nghĩ chắc lại là một quyển sách nói về chim Hoạ mi. Nhưng không phải. Trong gói lại là một con hoạ mi nhân tạo, giống hệt con hoạ mi thật, mình, dát đầy kim cương, ngọc xanh ngọc đỏ. Hễ vặn máy chim lại hót lên như hoạ mi thật, cái đuôi vẫy vẫy óng ánh sợi vàng sợi bạc. Cổ chim hoạ mi đeo một cái vòng, trên khắc dòng chữ: “Tôi là hoạ mi của Hoàng đế Nhật Bản, tôi chưa sánh được với Hoạ mi của hoàng đế Trung Hoa”. Cả triều đình reo lên: – Tuyệt quá! Hoàng đế phong cho người mang hoạ mi giả một chức vị cao và ban thưởng. Triều thần có người bàn cho hai con chim cùng hót, để được nghe một bản song ca của hai con chim hoạ mi tuyệt diệu. Người ta đã thử nhưng không được, vì con chim hoạ mi thật hót một kiểu riêng của nó, còn hoạ mi giả cứ hót theo nhịp ba. Quan chưởng nhạc đã biện hộ cho hoạ mi máy nói rằng nó hót không sai đâu, rất đúng nhịp, tôi cũng thường dạy trên lớp như thế. Nghe quan chưởng nhạc nói vậy, người ta bèn cho chim giả hót một mình. Nó hót rất hay, chẳng kém gì chim thật, lại đẹp nữa, lúc nó hót cứ lóng lánh như nạm kim cương. Nó có thể hót thông luôn một lúc ba mươi lần mà vẫn hay, người nghe không thấy chán, vẫn cứ muốn nghe nữa. Nhưng Hoàng đế truyền để chim thật hót một lúc. Nhưng nhìn trước nhìn sau chẳng thấy chim thật. Thì ra trong lúc mọi người mải mê nghe chim giả hót thì chim thật đã bay về chốn rừng xanh. Hoàng đế sửng sốt: – Thế là thế nào? Quần thần tỏ vẻ tức giận, kết tội chim vong ân bội nghĩa. Cũng có người an ủi như vậy còn là may vì còn giữ được con hay nhất. Thế là chim giả lại phải hót, có một bài mà nó cứ hót đi hót lại đến mấy chục lần. Quan chưởng nhạc hết lời ca tụng chim máy, quan quả quyết nó hơn hẳn chim thật, không chỉ vì nó có bộ lông đẹp mà chính vì tài nghệ của nó. – Muôn tâu bệ hạ – quan chưởng nhạc trình lên Hoàng đế – với con chim thật, chẳng ai biết được nó sẽ hót bài gì; nhưng với con chim máy thì các bài hót được sắp xếp theo một trật tự nhất định, cứ mở máy các bài sẽ lần lượt hót lên. Cứ việc tháo máy ra, xem các bánh xe sắp đặt thế nào thì hiểu được cách chuyển động của máy và cách phát ra tiếng hót. Mọi người tán thành ý kiến của quan chưởng nhạc. Hoàng đế phán rằng phải để dân chúng được nghe chim máy hót, nên chủ nhật quan Chưởng nhạc đem chim máy cho dân chúng nghe. Dân chúng được nghe hoạ mi hót, ai cũng tấm tắc khen, sau mỗi bài mọi người lại chỉ tay lên trời, lắc đầu kêu “ồ”! Nhưng có một anh thuyền chài nghèo, đã nhiều lần được nghe hoạ mi hót, lại nói như thế này. – Khá hay đấy! Khá giống hoạ mi thật đấy! Nhưng nghe như còn thiếu một cái gì ấy. Vậy là chim thật đã ra khỏi hoàng cung; chim máy được đưa lên địa vị độc tôn. Người ta đặt nó trên một đệm gấm, bên cạnh giường ngự, xung quanh xếp đầy những bội tinh, châu báu, vàng ngọc là những thứ chim được ban thưởng. Nó được hoàng đế phong cho chức tước cao quý. Về ngôi thứ lâm triều, chim được xếp hàng đầu, bên trái, là thứ bậc cao nhất triều đình. Quang chưởng nhạc viết một pho sách mười lăm chương ca tụng chim hoạ mi máy, lời lẽ uyên bác, cao siêu. Ai đọc bộ sách ấy cũng gật gù tỏ ra thông hiểu, để khỏi mang tiếng dốt nát. Sau một năm, Hoàng đế ,triều thần, và cả nước đều thuộc lòng những bài do chim máy hót. Người ta có thể đồng ca với chim. Từ Hoàng đế đến chú bé ngoài phố cũng biết hót. Rõ thật là hay! Nhưng một hôm, chim máy đang hót cho Hoàng đế nghe thì bỗng có tiêng kêu đánh sạch trong bụng chim. Dường như có cái gì bị gẫy, các bánh xe quay loạn xạ nghe xoàn xoạt, rồi chim ngừng hót. Hoàng đế truyền gọi quan ngự y đến bắt mạch chữa cho chim. Nhưng quan ngự y từ chối vì không thuộc chuyên môn của người. Triều đình phải cho gọi một thợ chữa đồng hồ đến. Anh thợ đồng hồ tháo tung cỗ máy xem xét nói rằng các bánh xe mòn nhiều, không có đồ thay; chỉ có thể lắp lại dùng tạm, mỗi năm chỉ được cho chim hót một lần. Nghe tin thần dân cả nước bàng hoàng. Tiếng chim máy hót bây giờ nghe rèn rẹt, nhưng quan chưởng nhạc vẫn khăng khăng rằng tiếng chim máy hót vẫn du dương như trước. Năm năm sau, nhân dân trong nước nghe một tin dữ. Hoàng đế muôn vàn kính yêu của họ lâm bệnh nặng, không cứu chữa được. Đình thần đã chọn người kế vị. Dân chúng nhớn nhác đến dinh quan thị lang hỏi thăm tin tức. Hoàng đế tái ngắt, giá lạnh trong long sàng. Văn võ bá quan tưởng người đã băng hà rối rít, xun xoe quanh vị vua mới. Tróng khi đó thị vị và nữ tì vui chơi, thoả thích chuyện gẫu và uống nước chè. Hoàng đế đáng thương đang hấp hối, người chỉ còn thoi thóp thở. Cảm thấy có vật gì đè lên ngực, người mở mắt và nhìn thấy thần chết đang cười với người. Thần chết đã lột mũ miện của người, một tay cầm xạ kích một tay cầm hoàng kỳ. Từ các nếp màn che quanh long sàng ló ra những cái đầu lâu kỳ quái; có những cái trông gớm ghiếc, lại có những cái trông nhân từ. Đó là công đức và tội lỗi của Hoàng đế hiện về trong khi thần chết đè nặng lên trái tim người. – Còn nhớ không? Nhà vua còn nhớ không? Cái đầu lâu lần lượt hỏi tội nhà vua. Chúng kể ra không biết bao nhiêu là tội, khiến nhà vua toát hết cả mồ hôi và kêu lên: – Nhưng ta đâu có biết những chuyện ấy? Rồi ngài hô: – Cử nhạc lên! Khua trống cái lên! Ta không muốn nghe những lời ma quái nữa! Mặt ma vẫn cứ trơ trơ, còn thần chết thì vẫn lắc lư cái đầu. Hoàng đế lại thét lên: – Cử nhạc! Cử nhạc mau! Chim vàng thân yêu! Hãy hót đi! Hót lên! Ta sẽ ban thưởng cho người vàng bạc, châu báu và chiếc bài vàng. Hót lên! Hót lên đi! Nhưng chẳng có ai vặn máy, nên chim cứ im lìm. Còn thần chết thì vẫn giương đôi mắt thao láo, trống hốc, nhìn chằm chằm Hoàng đế. Giữa lúc đó, từ ngoài cửa sổ nổi lên tiếng hót tuyệt vời. Chim hoạ mi bé nhỏ đã từ rừng xanh bay về đậu trên cành cây ngoài vườn. Nghe tin Hoàng đế ốm nặng, chim đã bay về mang lại cho người nguồn sinh lực bằng tiếng hót của mình. Tiếng hót của hoạ mi vang lên, bóng ma tan dần, máu lại lưu thông trong huyết quản của nhà vua. Thần chết cũng phải lặng đi trước tiếng hót của hoạ mi, rồi lại khuyến khích: – Cứ hót đi! Hoạ mi! Cứ hót đi! – Được! nhưng phải trao lại kiếm vàng và mũ miện cho Hoàng đế! Sau mỗi bài hót của chim, thần chết lại trao trả một bảo vật. Chim tiếp tục hót, ca ngợi cảnh thanh bình nơi nghĩa trang đầy hoa thơm, cỏ lạ. Thần chết không cầm nỗi lòng mong muốn trở lại khu vườn của mình, đã hoá thành một đám mấy trắng bay qua cửa sổ và biến mất. Hoàng đế reo lên: – Cảm ơn chim! Cảm ơn chim yêu quí! Ta đã nhận ra hoạ mi rồi. Ta đã vô tình để chim ra khỏi hoàng cung, vậy mà chim vẫn quay về, lại giúp ta xua đuổi tà ma, cứu ta ra khỏi tay thần chết. Ơn ấy không bao giờ ta quên. Hoạ mi đáp: – Nhà vua ban thưởng cho chim nhiều rồi. Những giọt nước mắt, nhà vua nhỏ lần đầu tiên nghe chim hót, chim không bao giờ quên cảnh tượng ấy. Đối với một ca sĩ, không có vàng bạc châu báu nào quý giá bằng. Bây giờ xin Hoàng đế yên nghỉ để hoạ mi hót cho người nghe cho mau bình phục. Rồi hoạ mi lại hót, hoàng đế lại thiếp đi trong giấc ngủ hồi sinh êm đềm. Lúc ánh bình minh chiếu qua cửa sổ rọi tới long sàng, nhà vua tỉnh giấc trong người sảng khoái vô cùng. Chung quanh chẳng có ai đến hầu, vì họ yên trí vô nhà vua đã băng hà. Duy chỉ có hoạ mi vẫn một mình líu lo bên cạnh Hoàng đế. Hoàng đế bảo chim: – Từ nay hoa mi luôn ở bên ta để hót cho ta nghe, còn con chi giả ta sẽ đập tan thành trăm mảnh. Hoạ mi vội can: – Xin nhà vua đừng làm như vậy. Chim máy đã làm hết sức của nó, nên giữ nó lại. Còn tôi, tôi không quen sống trong hoàng cung. Xin nhà vua cho phép tôi về rừng, chiều chiều tôi sẽ bay lại đây, đậu trên cành cây, trước cửa sổ này để hót cho nhà vua nghe. Chim sẽ hót lên cuộc đời của những kẻ sung sướng nhưng cuộc đời cũng như cuộc đời của những người đau khổ. Chim sẽ hót lên những điều tốt cũng như những điều xấu người ta chung quanh nhà vua. Tiếng hót của hoạ mi bé nhỏ này sẽ lọt tới những người dân chài nghèo khổ, của những nông dân bần hàn, đến tận những nơi xa hoàng đế và triều đình. Hoạ mi kính trọng tấm lòng nhà vua hơn cả ngai vàng, mặc dầu ngai vàng là biểu hiện thiêng liêng. Chim sẽ đến, sẽ hót, nhưng chỉ xin nhà vua một điều: – Chim muốn xin gì trẫm cũng ban – nhà vua nói và đứng dậy ghi chặt thanh kiếm nạm ngọc quí vào ngực. – Chim chỉ xin bệ hạ một điều là đừng nói cho bất cứ ai biết rằng bệ hạ có một con chim nhỏ đã tâu lên cho bệ hạ biết tất cả mọi điều. Như thế mọi việc sẽ êm đẹp. Nói rồi chim cất cánh bay đi. Lúc ấy triều thần bước vào. Họ yên trí hoàng đế đã băng hà. Nhưng mọi người sửng sốt thấy nhà vua đứng dậy quay về phía họ mà phán rằng: – Chào các ngươi!

Đọc Câu Chuyện Về Chim Sơn Ca Và Bông Hồng. Oscar Wilde: Chim Họa Mi Và Hoa Hồng. Đậu Hà Lan Cuộn

“Cô ấy nói rằng cô ấy sẽ khiêu vũ với tôi nếu tôi mang hoa hồng đỏ cho cô ấy,” chàng sinh viên trẻ buồn bã nói, “nhưng không có một bông hồng đỏ nào trong cả khu vườn của tôi”.

Chim Họa Mi nghe tiếng anh trong tổ của mình trên cây sồi của một cù lao sông, nhìn ra khỏi tán lá và lắng nghe.

“Không một bông hồng đỏ nào trong toàn bộ khu vườn của tôi! – Chàng sinh viên trẻ than thở, và đôi mắt đẹp ứa lệ. – À, hạnh phúc phụ thuộc vào những điều nhỏ nhặt như vậy! Tôi đã đọc tất cả những gì mà các nhà hiền triết đã viết, tất cả những bí mật của triết học đều tùy thuộc vào tôi, nhưng bất chấp điều này, cuộc sống của tôi trở nên bất hạnh vì tôi không có một bông hồng đỏ. “

“Đây! Cuối cùng! Một người tình thực sự, – Chim họa mi thốt lên. – Đêm này qua đêm khác tôi hát về anh ấy, mặc dù tôi không biết anh ấy, đêm này qua đêm khác tôi kể câu chuyện của anh ấy với các vì sao, và bây giờ tôi suy ngẫm về anh ấy. Tóc anh đen như hoa lục bình nở, môi đỏ mọng như đóa hồng anh đang tìm kiếm, nhưng niềm đam mê đã khiến gương mặt anh tái nhợt như ngà voi và nỗi buồn trên lông mày anh.

“Hoàng tử sẽ tổ chức một vũ hội vào tối mai,” chàng sinh viên trẻ lẩm bẩm, “và người yêu quý của tôi được mời. Nếu tôi mang cho cô ấy một bông hồng đỏ, cô ấy sẽ khiêu vũ với tôi cho đến bình minh. Nếu tôi mang cho cô ấy một bông hồng đỏ, tôi sẽ ôm cô ấy vào lòng, cô ấy sẽ gục đầu vào vai tôi và bàn tay cô ấy sẽ siết chặt trong tay tôi. Nhưng trong vườn của tôi không có hoa hồng đỏ, tôi sẽ ngồi một mình, và cô ấy sẽ đi ngang qua tôi. Cô ấy sẽ không cần tôi và trái tim tôi sẽ tan nát. “

“Đúng vậy, một người yêu thật sự,” Nightingale nói. – Anh ấy đau khổ vì những gì tôi hát; niềm vui cho tôi là nỗi đau cho anh ấy. “

“Quả thật, tình yêu là một điều tuyệt vời. Nó quý hơn ngọc lục bảo và quý hơn opal hảo hạng. Ngọc trai và lựu không mua được, ngoài chợ bán cũng không được. Nó không thể được mua bởi các thương gia và nó không đứng trên cùng một quy mô với vàng. “

“Các nhạc sĩ sẽ ngồi trong phòng trưng bày của họ,” sinh viên trẻ nói, “họ sẽ chơi dây, và tình yêu của tôi sẽ nhảy theo âm thanh của đàn hạc và vĩ cầm. Cô ấy sẽ nhảy dễ dàng đến mức chân không chạm sàn, và các cận thần trong trang phục lố lăng sẽ vây quanh cô ấy. Nhưng cô ấy sẽ không nhảy với tôi, bởi vì tôi không có bông hồng đỏ “- anh ngã xuống bãi cỏ, lấy tay che mặt và bắt đầu khóc.

“Tại sao anh ấy khóc?” Con Thằn lằn xanh nhỏ bé hỏi, chạy ngang qua nó với cái đuôi của nó nhướng lên.

“Nhưng tại sao?” – Bướm hỏi, rung rinh trong nắng.

“Nhưng tại sao?” – Marigold thì thầm với người hàng xóm bằng một giọng nhỏ nhẹ.

“Nó đang khóc vì một bông hồng đỏ,” Nightingale trả lời.

“Vì bông hồng đỏ? – mọi người cảm thán. “Ồ, buồn cười làm sao!” Và con Thằn lằn nhỏ, trong đó có điều gì đó hoài nghi, đã cười to nhất.

Nhưng Chim sơn ca đã hiểu nguyên nhân khiến chàng Sinh viên đau khổ, chàng ngồi thẫn thờ trong gốc sồi và nghĩ về câu đố về tình yêu.

Đột nhiên, nó dang rộng đôi cánh nâu của mình và cất cánh bay lên trời. Anh lướt qua lùm cây như một cái bóng, và như một bóng anh hấp qua khu vườn.

Giữa bãi cỏ có một bụi hoa hồng tuyệt đẹp, và khi Chim sơn ca nhìn thấy nó, nó bay đến và ngồi trên một cành cây.

“Hoa hồng của tôi màu trắng,” anh ta trả lời. “Trắng như bọt biển, trắng hơn tuyết trên các đỉnh núi. Hãy đến với anh trai tôi, người lớn lên gần đồng hồ mặt trời cũ, và có thể anh ấy sẽ cho bạn thứ mà bạn đang tìm kiếm. “

Thế là Chim họa mi bay đến bụi hồng mọc gần đồng hồ mặt trời cũ.

“Hãy cho tôi một bông hồng đỏ,” anh ấy kêu lên, “và tôi sẽ hát cho bạn bài hát ngọt ngào nhất của tôi!”

Nhưng Bush chỉ lắc đầu.

“Hoa hồng của tôi màu vàng,” anh ta trả lời. “Màu vàng như mái tóc của một chú còi đang ngồi trên ngai vàng hổ phách, nó vàng hơn cả bông thủy tiên nở trên đồng cỏ trước khi máy cắt cỏ đi qua nó bằng bím tóc. Hãy đến với anh trai tôi, người mọc dưới cửa sổ Sinh viên, và biết đâu anh ấy sẽ cho bạn thứ mà bạn đang tìm kiếm. “

Thế là Chim sơn ca bay đến bụi hồng mọc dưới cửa sổ Học sinh.

“Hãy cho tôi một bông hồng đỏ,” anh ấy kêu lên, “và tôi sẽ hát cho bạn bài hát ngọt ngào nhất của tôi!”

Nhưng Bush chỉ lắc đầu.

“Hoa hồng của tôi màu đỏ,” anh ta trả lời. “Đỏ như chân chim bồ câu, đỏ hơn cả san hô lắc lư như gió trong hang động đại dương. Nhưng mùa đông đã làm nguội máu trong huyết quản của tôi, sương lạnh đã làm lạnh nụ, cơn giông đã làm gãy cành tôi và cả năm nay tôi sẽ không có hoa hồng nào cả “.

“Một bông hồng đỏ là tất cả những gì tôi cần,” Nightingale hét lên, “chỉ một bông hồng đỏ! Tôi có thể lấy nó bằng cách nào đó không? “

“Có một cách,” Bush trả lời, “nhưng nó khủng khiếp đến mức tôi không dám nói với bạn về nó.”

“Hãy nói anh ta với tôi,” Chim sơn ca nói, “Tôi không sợ.”

Bush nói: “Nếu bạn muốn có được một bông hồng đỏ, bạn phải tự mình tạo ra nó từ âm nhạc dưới ánh trăng và vẽ nó bằng máu của trái tim bạn. Bạn phải hát cho tôi nghe với một cái gai trong ngực của bạn. Suốt đêm dài, bạn phải hát cho tôi nghe như cái gai đâm vào tim bạn. Máu của bạn sẽ chảy vào huyết quản của tôi và trở thành của tôi. “

“Cái chết là một cái giá quá đắt cho một bông hồng đỏ,” Nightingale thốt lên, “và cuộc sống rất thân thương đối với mọi người. Thật là thú vị khi ngồi trong rừng xanh và chiêm ngưỡng mặt trời trên cỗ xe vàng và mặt trăng trên cỗ xe làm bằng ngọc trai. Hương thơm của táo gai ngọt ngào, những chiếc chuông xanh ẩn mình trong thung lũng và hoa thạch thảo nở trên đồi thật đáng yêu. Tuy nhiên, Tình yêu vẫn hơn Cuộc sống, và trái tim của một con chim so với trái tim của một người đàn ông là gì? “

Vì vậy, anh ấy đã dang rộng đôi cánh nâu của mình và bay lên bầu trời. Anh lướt qua lùm cây như một cái bóng, và như một bóng anh hấp qua khu vườn.

Chàng sinh viên trẻ vẫn nằm trên bãi cỏ nơi Chim Họa Mi đã bỏ mặc anh, đôi mắt đẹp vẫn chưa khô nước mắt.

“Hãy hạnh phúc! – Chim sơn ca hét lên với anh ta, – hãy vui lên, bạn sẽ có một bông hồng đỏ. Tôi sẽ tạo ra nó từ âm nhạc của mình dưới ánh trăng và vẽ nó bằng máu của trái tim mình. Tất cả những gì tôi yêu cầu ở bạn đổi lại là bạn hãy là một người yêu thực sự, bởi vì Tình yêu khôn ngoan hơn triết học, mặc dù triết học là khôn ngoan và mạnh mẽ hơn quyền lực, mặc dù quyền lực là quyền năng. Đôi cánh của tình yêu là màu của ngọn lửa và cơ thể của cô ấy là màu của ngọn lửa. Môi nàng ngọt như mật, hơi thở thơm như hương “.

Cậu học sinh đứng dậy khỏi bãi cỏ và lắng nghe, nhưng cậu không thể hiểu được những gì Chim họa mi đang nói với cậu, vì cậu chỉ biết những gì được viết trong sách.

Nhưng Oak hiểu và rất buồn, vì anh ấy rất thích Nightingale bé nhỏ, nó đã xây tổ trên cành của nó.

“Hát cho tôi một bài hát cuối cùng,” anh thì thầm. “Tôi sẽ rất cô đơn khi bạn không còn nữa.”

Khi Chim Họa Mi hoàn thành bài hát của mình, Học sinh đứng dậy và lấy từ trong túi ra một cuốn sổ có bút chì.

“Anh ta có một hình thể hoàn hảo,” anh nghĩ khi bước qua khu rừng, “không thể phủ nhận điều đó trong anh ta, nhưng anh ta có cảm giác không? Tôi e là không. Về bản chất, anh ấy cũng giống như hầu hết các nghệ sĩ, anh ấy có đầy đủ tài năng, nhưng không có sự chân thành trong anh ấy. Anh sẽ không hy sinh bản thân vì người khác. Anh ấy chỉ nghĩ về âm nhạc, và mọi người đều biết rằng nghệ thuật là ích kỷ. Tuy nhiên, chúng ta phải thừa nhận rằng anh ấy có một số nốt đẹp với giọng hát của mình. Thật tiếc khi chúng không có ý nghĩa gì và không có lợi ích thiết thực nào “.

Và anh về phòng, nằm xuống chiếc giường nhỏ bằng rơm và bắt đầu nghĩ về tình yêu của mình; một lúc sau anh ta ngủ thiếp đi.

Khi mặt trăng chiếu sáng trên bầu trời, Chim sơn ca bay đến Bãi cỏ hồng và áp ngực vào cái gai của nó. Suốt đêm anh hát, ép ngực vào gai, trăng pha lê lạnh lẽo cúi đầu lắng nghe. Suốt đêm anh hát, cái gai càng lúc càng lún sâu vào lồng ngực, máu anh chảy xuống.

Ban đầu anh hát về tình yêu sinh thành trong trái tim trai gái. Và trên ngọn cao nhất của Pink Bush, một bông hồng kỳ diệu bắt đầu nở, từng cánh từng cánh, giống như bài hát tiếp nối bài hát. Ban đầu, bông hồng nhạt như sương giăng trên sông như chân ban mai, và bàng bạc như những cánh bình minh. Giống như hình ảnh phản chiếu của một bông hồng trong gương bạc, như phản chiếu của một bông hồng trong nước tĩnh lặng, chẳng hạn như bông hồng nở trên cành trên cùng của Bush.

Và Bush hét lên để Chim sơn ca áp sát vào cái gai.

Và Chim sơn ca áp sát anh hơn. Bài hát của anh ấy càng lúc càng to hơn, bởi vì anh ấy hát về sự ra đời của đam mê trong tâm hồn của một người đàn ông và một trinh nữ.

Và một chút ửng hồng xuyên qua cánh hoa hồng, giống như ửng hồng trên gương mặt chú rể khi hôn lên môi cô dâu. Nhưng cái gai vẫn chưa đâm vào trái tim của Chim Họa Mi, và trái tim của bông hồng vẫn trắng, bởi vì chỉ có máu từ trái tim của Chim Họa Mi mới có thể nhuộm trái tim của bông hồng.

Và một lần nữa Bush hét lên để Chim sơn ca áp sát vào cái gai.

Bush hét lên: “Hãy nhấn mạnh vào cái gai đi, Nightingale bé bỏng,” nếu không sẽ đến ngày hoa hồng nở! “

Con chim sơn ca càng áp sát anh, một cái gai chạm vào tim anh, và một cơn đau dữ dội xuyên qua anh. Nỗi đau ngày càng trở nên đau đớn và thống khổ, và bài hát của anh ngày càng trở nên to hơn, bởi vì anh hát về tình yêu mà cái chết là trọn vẹn, về tình yêu không chết trong nấm mồ.

Và bông hồng tuyệt vời trở nên đỏ tía, như bình minh phương đông. Vương miện của hoa hồng trở nên đỏ tía, và trái tim của nó trở nên đỏ tía như một viên hồng ngọc.

Và rồi anh ấy phát ra âm thanh cuối cùng. Trăng Trắng nghe anh, quên mất bình minh mà ở trên bầu trời. Bông hồng đỏ nghe thấy tiếng anh, rung rinh thích thú và hé cánh trước làn gió lạnh buổi sáng. Tiếng vọng mang theo mảnh đất cuối cùng của Chim sơn ca đến hang động đỏ rực của nó trên núi và đánh thức những người chăn cừu đang say ngủ. Nó quét qua đám lau sậy trên sông, và chúng truyền tải thông điệp của nó ra biển.

“Hãy xem! Hãy xem! – Bush thốt lên. “Hoa hồng đã nở.”

Nhưng Chim sơn ca không trả lời. Anh nằm chết trên bãi cỏ cao với một cái gai ở ngực.

Buổi trưa, Học sinh mở cửa sổ và nhìn ra vườn.

“Ôi, thật là một phép màu! Anh thốt lên. – Đây rồi, một bông hồng đỏ! Tôi chưa bao giờ nhìn thấy một bông hồng nào như thế này trong suốt cuộc đời mình. Cô ấy thật đẹp! Tôi tin chắc nó phải có một cái tên Latinh dài. “Anh cúi xuống và nhổ bông hồng.

Sau đó anh đội mũ và đến nhà Giáo sư với một bông hồng trên tay.

Con gái của Giáo sư đang ngồi ở bậc cửa, cuộn dây lụa màu xanh lam trên một cuộn, và con chó nhỏ của cô nằm dưới chân cô.

“Bạn đã nói rằng bạn sẽ khiêu vũ với tôi nếu tôi mang cho bạn một bông hồng đỏ,” Học sinh thốt lên. – Đây là bông hồng đỏ nhất trên thế giới. Hãy ghim cô ấy gần trái tim bạn hơn vào tối nay, và khi chúng ta khiêu vũ, cô ấy sẽ nói với bạn rằng tôi yêu bạn như thế nào. “

Nhưng cô gái cau mày.

“Tôi e rằng cô ấy sẽ không phù hợp với chiếc váy của tôi,” cô ấy trả lời, “và ngoài ra, cháu trai của nữ hầu phòng đã gửi cho tôi những món đồ trang sức quý giá và mọi người đều biết rằng đồ trang sức đó đáng giá hơn nhiều so với hoa”.

“Chà, thành thật mà nói, bạn rất vô ơn,” Sinh viên nói một cách xúc phạm và ném bông hồng ra đường. Cô ngã vào máng trượt và một bánh xe đẩy cán qua nó.

“Vô ơn! Cô gái lặp lại, “bạn rất thô lỗ, bạn biết đấy, và rốt cuộc bạn là ai? Chỉ là một sinh viên. Anh thậm chí còn không có những chiếc móc cài bằng bạc cho đôi giày của mình, giống như cháu trai của người hầu phòng “- cô ấy đứng dậy khỏi ghế và bước vào nhà.

“Thật là một điều ngu ngốc – tình yêu! – Tưởng Sinh bỏ đi. – Nó không hữu ích bằng một nửa logic, vì nó không chứng minh được gì; cô ấy luôn nói về những gì không xảy ra và khiến bạn tin rằng những gì không phải là sự thật. Nó rất phi thực tế và vì chúng ta đang sống trong thời đại thực dụng, có lẽ tôi sẽ quay lại triết học và nghiên cứu siêu hình học. “

Anh trở về phòng, chọn một cuốn sách lớn đầy bụi và bắt đầu đọc.

Trang hiện tại: 1 (tổng số sách có 1 trang)

Oscar Wilde Nightingale và Rose

* * *

“Cô ấy nói rằng cô ấy sẽ khiêu vũ với tôi nếu tôi mang hoa hồng đỏ cho cô ấy,” sinh viên trẻ thốt lên, “nhưng không có một bông hồng đỏ nào trong vườn của tôi.

Chim Họa Mi nghe thấy tiếng anh ta, trong tổ của mình trên cây Sồi, và ngạc nhiên, nhìn ra khỏi tán lá.

– Không một bông hồng đỏ nào trong cả khu vườn của tôi! – Cố Dư Sinh tiếp tục than thở, đôi mắt đẹp ngân ngấn lệ. – Ôi những cái lặt vặt đôi khi cũng phụ thuộc vào hạnh phúc! Tôi đã đọc tất cả những gì mà những người khôn ngoan đã viết, tôi đã lĩnh hội tất cả những bí mật của triết học – và cuộc đời tôi tan vỡ chỉ vì tôi không có một bông hồng đỏ.

– Cuối cùng thì anh ấy cũng là một người tình thực sự, – Chim Họa Mi tự nhủ. – Đêm này qua đêm khác tôi hát về anh ấy, mặc dù tôi không biết anh ấy, đêm này qua đêm khác tôi kể với các vì sao về anh ấy, và cuối cùng tôi đã nhìn thấy anh ấy. Tóc đen như lục bình sẫm, môi đỏ như đóa hồng đang tìm; nhưng niềm đam mê khiến khuôn mặt anh tái nhợt như ngà voi, và nỗi buồn kín trên trán anh.

“Buổi tối ngày mai hoàng tử sẽ tổ chức một vũ hội,” cậu sinh viên trẻ thì thầm, “và tôi được mời. Nếu tôi mang cho cô ấy một bông hồng đỏ, cô ấy sẽ khiêu vũ với tôi cho đến bình minh. Nếu tôi mang cho cô ấy một bông hồng đỏ, tôi sẽ ôm cô ấy vào lòng, cô ấy sẽ dựa đầu vào vai tôi và tay tôi sẽ siết chặt tay cô ấy. Nhưng không có bông hồng đỏ trong vườn của tôi, và tôi sẽ phải ngồi một mình, và cô ấy sẽ đi qua. Cô ấy thậm chí sẽ không nhìn tôi, và trái tim tôi sẽ vỡ òa vì đau buồn.

“Đây là một người tình thực sự,” Nightingale nói. – Những gì tôi chỉ hát về, anh ấy trải nghiệm trong thực tế; niềm vui cho tôi là gì mà đau khổ cho anh ta. Quả thật tình yêu là một điều kỳ diệu. Nó quý hơn một viên ngọc lục bảo và quý hơn một viên opal tốt nhất. Ngọc trai và lựu không mua được, không đưa ra chợ bán. Bạn không thể bán nó trong cửa hàng hoặc đổi lấy vàng.

“Các nhạc sĩ sẽ ngồi trong dàn hợp xướng,” Sinh viên trẻ tiếp tục. “Họ sẽ chơi đàn hạc và vĩ cầm, và em yêu của anh sẽ nhảy theo âm thanh của dây đàn. Cô ấy sẽ lao vào hội trường một cách dễ dàng đến mức chân không chạm vào sàn gỗ, và các cận thần trong trang phục thêu hoa sẽ vây quanh cô ấy. Nhưng cô ấy sẽ không khiêu vũ với tôi, bởi vì tôi không có hoa hồng đỏ cho cô ấy.

Và người thanh niên gục mặt xuống cỏ, lấy tay che mặt và bắt đầu khóc.

– Anh ấy khóc về cái gì vậy? Hỏi, con Thằn lằn xanh nhỏ đang bò qua anh, vẫy đuôi.

– Đúng vậy, thực tế thì sao? – nhặt con Bướm, tung tăng theo đuổi tia nắng.

– Về cái gì? – Marigold hỏi nhỏ với người hàng xóm.

Nightingale nói: “Nó đang khóc vì một bông hồng đỏ.

– Về bông hồng đỏ! – mọi người cảm thán. – Ôi, buồn cười làm sao! Và con Thằn lằn nhỏ, hơi có xu hướng giễu cợt, cười một cách vô liêm sỉ.

Chỉ có Chim Họa Mi mới hiểu được nỗi khổ của chàng Sinh viên, chàng ngồi thẫn thờ trên cây Sồi và nghĩ về điều bí ẩn của tình yêu.

Nhưng sau đó anh ta dang rộng đôi cánh đen tối của mình và bay lên không trung. Nó bay qua lùm cây như một cái bóng, và như một cái bóng quét qua khu vườn.

Giữa bãi cỏ xanh mướt là một bụi hồng tươi tốt. Chim sơn ca nhìn thấy anh ta, bay đến chỗ anh ta và đi xuống một trong những cành cây của anh ta.

“Hoa hồng của tôi màu trắng,” anh ta trả lời “Chúng trắng như bọt biển, trắng hơn cả tuyết trên đỉnh núi. Đến chỗ anh trai tôi, người mọc gần đồng hồ mặt trời cũ – có thể anh ấy sẽ cho bạn những gì bạn yêu cầu.

Và Chim sơn ca bay đến Bụi hồng mọc gần đồng hồ mặt trời cũ.

– Cho tôi một bông hồng đỏ, – anh ta thốt lên, – và tôi sẽ hát cho bạn nghe bài hát hay nhất của tôi!

Nhưng Rosebush lắc đầu.

“Hoa hồng của tôi màu vàng,” anh ta trả lời, “chúng có màu vàng, giống như tóc của một chú còi đang ngồi trên ngai vàng màu hổ phách, chúng vàng hơn một bông hoa vàng trên đồng cỏ chưa tàn. Hãy đến chỗ anh trai mọc dưới cửa sổ Sinh viên, biết đâu anh ấy sẽ cho bạn những điều bạn yêu cầu.

Và Chim sơn ca bay đến Bụi hồng mọc dưới cửa sổ Sinh viên.

– Cho tôi một bông hồng đỏ, – anh ta thốt lên, – và tôi sẽ hát cho bạn nghe bài hát hay nhất của tôi!

Nhưng Rosebush lắc đầu.

“Hoa hồng của tôi màu đỏ,” anh ta trả lời, “chúng có màu đỏ như chân của chim bồ câu, chúng đỏ hơn cả san hô lắc lư như chiếc quạt trong các hang động dưới đáy đại dương. Nhưng máu trong huyết quản tôi đông cứng lại vì cái lạnh mùa đông, sương giá làm tôi gãy nụ, cơn bão làm gãy cành tôi, và năm nay tôi sẽ không có hoa hồng nào cả.

“Một bông hồng đỏ là tất cả những gì tôi yêu cầu,” Nightingale kêu lên. – Một bông hồng đỏ duy nhất! Bạn có biết một cách để có được nó?

“Tôi biết,” Rose Bush trả lời, “nhưng điều đó thật đáng sợ nên tôi không có tâm huyết để mở nó với bạn.

– Mở cho tôi, – Chim họa mi hỏi, – Tôi không sợ.

Rose Bush nói: “Nếu bạn muốn có được một bông hồng đỏ, bạn phải tự mình tạo ra nó từ âm thanh của một bài hát dưới ánh trăng, và bạn phải nhuộm nó bằng máu của trái tim mình. Bạn phải hát cho tôi nghe, ép ngực bạn vào cái gai của tôi. Suốt đêm, ngươi phải hát cho ta nghe, cái gai của ta sẽ đâm vào tim ngươi, và máu sống của ngươi sẽ chảy vào huyết quản của ta và trở thành máu của ta.

– Cái chết là một cái giá quá đắt cho một bông hồng đỏ! – Chim Họa Mi kêu lên. – Cuộc sống thật ngọt ngào với mọi người! Thật tuyệt biết bao khi được ngồi trong rừng để chiêm ngưỡng mặt trời trên cỗ xe vàng và mặt trăng trên cỗ xe làm bằng ngọc trai. Ngọt ngào là mùi hương của táo gai, những chiếc chuông xanh xinh xắn dưới thung lũng và hoa thạch thảo nở trên những ngọn đồi. Nhưng Tình yêu còn hơn cả Sự sống, và trái tim của loài chim nào đó chẳng là gì so với trái tim của con người!

Và, vỗ cánh đen của mình, Chim sơn ca bay lên không trung. Nó lướt qua khu vườn như một cái bóng, và như một cái bóng bay qua lùm cây.

Còn Cố Sinh vẫn nằm trên bãi cỏ nơi Chim Họa Mi đã bỏ mặc anh, trên đôi mắt đẹp của anh nước mắt vẫn chưa khô.

– Vui mừng! – Chim sơn ca hét lên với anh. – Hãy vui mừng, bạn sẽ có một bông hồng đỏ. Tôi sẽ tạo ra nó từ những âm thanh của bài hát của tôi dưới ánh trăng và nhuộm nó bằng máu nóng của trái tim tôi. Như một phần thưởng, tôi yêu cầu bạn một điều: hãy trung thành với tình yêu của bạn, vì cho dù Triết học có khôn ngoan đến đâu, thì trong Tình yêu vẫn có nhiều Trí tuệ hơn trong Triết học – và cho dù Quyền lực có mạnh đến đâu, thì Tình yêu cũng mạnh hơn bất kỳ Quyền năng nào. Cô ấy có đôi cánh màu của ngọn lửa, và cơ thể của cô ấy có màu của ngọn lửa. Môi nàng ngọt như mật, hơi thở thơm như hương.

Cậu học sinh chống khuỷu tay dậy và lắng nghe, nhưng cậu không hiểu Chim họa mi đang nói gì với mình, vì cậu chỉ biết những gì được viết trong sách.

Và Oak hiểu và rất buồn, vì anh rất yêu con chim nhỏ này, người đã làm tổ cho chính mình trên cành của nó.

“Hãy hát cho tôi nghe bài hát của bạn lần cuối,” anh thì thầm. “Tôi sẽ rất nhớ bạn khi bạn đi.

Và Chim sơn ca bắt đầu hát cho Sồi nghe, và tiếng hát của nó giống như tiếng nước chảy róc rách từ một cái bình bằng bạc.

Khi Chim Họa Mi hát xong, Học sinh đứng dậy khỏi bãi cỏ, lấy trong túi ra một cây bút chì và một cuốn sổ rồi tự nhủ, từ trong lùm cây về nhà:

– Đúng vậy, hắn là bậc thầy về hình thức, không thể nào tước đoạt được hắn. Nhưng liệu anh ta có cảm giác? Tôi e là không. Về bản chất, anh ấy cũng giống như hầu hết các nghệ sĩ: rất nhiều kỹ thuật điêu luyện và không một chút chân thành. Anh ấy sẽ không bao giờ hy sinh bản thân cho người khác. Anh ấy chỉ nghĩ đến âm nhạc, và mọi người đều biết rằng nghệ thuật là ích kỷ. Tuy nhiên, phải thừa nhận rằng một số bộ trang phục của anh đẹp đến ngỡ ngàng. Điều đáng tiếc duy nhất là chúng không có ý nghĩa và không có ý nghĩa thiết thực.

Và anh về phòng, nằm xuống một chiếc giường nhỏ hẹp và bắt đầu nghĩ về tình yêu của mình; anh ấy đã sớm chìm vào giấc ngủ.

Khi mặt trăng chiếu sáng trên bầu trời, Chim sơn ca bay đến bụi hồng, ngồi xuống một cành cây và ấn vào cái gai của nó. Suốt đêm anh hát, ép ngực vào gai, trăng pha lê lạnh lùng lắng nghe, cúi gằm mặt. Anh hát suốt đêm, và cái gai càng ngày càng cắm sâu vào ngực anh, và máu ấm chảy ra từ đó.

Ban đầu, anh hát về cách tình yêu len lỏi vào trái tim của một chàng trai và một cô gái. Và trên Rose Bush, ở góc chụp trên cùng, một bông hồng tuyệt đẹp bắt đầu nở. Bài hát của bài hát, cánh hoa của cánh hoa. Ban đầu màu hồng nhạt, như làn sương nhẹ trên sông – nhạt như chân chim bình minh, và bạc như cánh chim bình minh. Phản chiếu của một bông hồng trong gương bạc, phản chiếu của một bông hồng trong nước bất động – đây là những gì bông hồng đã nở ở chồi trên của Bush.

Và Bush hét lên để Chim sơn ca càng bấm chặt vào cái gai.

– Hãy đến gần tôi, Nightingale thân mến, nếu không sẽ có ngày hoa hồng mọc lên!

Chim Họa Mi càng lúc càng áp sát vào cái gai, và bài hát của anh càng lúc càng vang lên, vì anh hát về sự ra đời của đam mê trong tâm hồn của một người đàn ông và một cô gái.

Và những cánh hoa hồng được tô màu ửng hồng nhẹ nhàng, tựa như gương mặt của chú rể khi hôn lên môi cô dâu. Nhưng cái gai vẫn chưa đâm sâu vào trái tim của Chim sơn ca, và trái tim của bông hồng vẫn trắng, vì chỉ có máu sống của trái tim của chim sơn ca mới có thể nhuộm trái tim của bông hồng.

Một lần nữa, Rosebush lại kêu gọi Chim sơn ca để áp sát vào cái gai.

– Hãy đến gần tôi, Nightingale thân mến, nếu không sẽ có ngày hoa hồng mọc lên!

Con chim sơn ca càng ấn mạnh hơn vào cái gai, cuối cùng thì mũi nhọn đó cũng chạm vào tim anh, và một cơn đau dữ dội đột ngột xuyên qua toàn thân anh. Nỗi đau ngày càng trở nên đau đớn và thống khổ, tiếng hót của chim sơn ca càng lúc càng lớn, vì nó đã hát về Tình yêu tìm thấy sự trọn vẹn trong Thần chết, về Tình yêu không chết dưới mồ.

Và một bông hồng lộng lẫy trở nên đỏ tươi, như bình minh ở phía đông. Vương miện của cô ấy trở nên đỏ tươi, và trái tim cô ấy trở nên đỏ tươi như một viên hồng ngọc.

Nhưng sau đó anh ta đã bỏ ra món quà cuối cùng của mình. Vầng trăng nhợt nhạt nghe cô ấy và, quên mất bình minh, đóng băng trên bầu trời. Bông hồng đỏ nghe thấy tiếng cô ấy và, tất cả run rẩy trong ngây ngất, mở cánh hoa của mình trước làn gió mát của buổi sáng. Tiếng vọng đưa con lừa này đến hang động đỏ rực của nó trên núi và đánh thức những người chăn cừu đang ngủ ở đó. Mảnh đất lăn trên lau sậy sông, và họ cho nó ra biển.

– Nhìn! – Bush thốt lên. – Bông hồng đã chuyển sang màu đỏ!

Nhưng Nightingale không nói gì. Anh nằm chết trên bãi cỏ cao, trong lòng có một cái gai nhọn.

Buổi trưa, Học sinh mở tung cửa sổ và nhìn ra vườn.

– Ôi, hạnh phúc làm sao! Anh thốt lên. – Đây, một bông hồng đỏ. Tôi chưa bao giờ thấy một bông hồng nào đẹp như vậy trong đời! Cô ấy có thể có một số tên Latinh dài.

Và anh ta nghiêng người ra ngoài cửa sổ và xé nó ra.

Sau đó anh ta đội mũ và chạy đến chỗ Giáo sư, trên tay cầm bông hồng.

Con gái của giáo sư đang ngồi trên bậc cửa và cuộn sợi tơ xanh trên một chiếc ống chỉ. Một con chó nhỏ nằm dưới chân cô.

– Bạn đã hứa rằng bạn sẽ khiêu vũ với tôi nếu tôi mang cho bạn một bông hồng đỏ! – Sinh viên kêu lên. – Đây là bông hồng đỏ nhất trên thế giới. Hãy ghim cô ấy vào buổi tối gần trái tim bạn hơn, và khi chúng ta khiêu vũ, cô ấy sẽ nói với bạn rằng tôi yêu bạn như thế nào.

Nhưng cô gái cau mày.

“Tôi e rằng bông hồng này không phù hợp với nhà vệ sinh của tôi,” cô trả lời. “Vả lại, người cháu của người hầu phòng đã gửi cho tôi những viên đá thật, và ai cũng biết rằng đá đắt hơn hoa rất nhiều.

– Anh thật vô ơn! – Chàng sinh viên cay đắng nói và ném bông hồng xuống đất.

Rose bị ngã và bị bánh xe đẩy đè lên.

– Vô ơn? Cô gái lặp lại. – Thật là, anh thật là lỗ mãng! Rốt cuộc bạn là ai? Chỉ là một sinh viên. Tôi không nghĩ rằng bạn có những chiếc khóa bạc cho đôi giày của mình như cháu trai của bà hầu phòng.

Và cô ấy đứng dậy khỏi ghế và đi vào phòng.

– Vô nghĩa – Tình yêu này, – phản ánh Học sinh, trở về nhà. “Nó không hữu ích bằng một nửa Logic. Cô ấy không chứng minh bất cứ điều gì, cô ấy luôn hứa hẹn những điều không thể thực hiện được và khiến bạn tin vào những điều không thể. Nó phi thực tế một cách đáng ngạc nhiên, và vì tuổi của chúng ta là thời đại thực dụng, nên tôi thà quay lại Triết học và học Siêu hình học.

Và anh trở về phòng, lôi ra một cuốn sách lớn đầy bụi và bắt đầu đọc.

Khi một người Ailen mỉa mai và vui tươi trang trí cho sự hiện diện của mình đủ kiểu tiệc tùng, tiệc tùng, không ai nghĩ rằng ngay bây giờ, một tạo vật bất tử mới đang được sinh ra trong đầu anh ta, thứ mà thậm chí sau 100 năm, sẽ làm xao xuyến tâm hồn và khiến trái tim gõ nhanh hơn. The Nightingale and the Rose chỉ là một tác phẩm như vậy.

Câu chuyện ngụ ngôn cho chúng ta biết rằng mỗi người ít nhất một lần trong đời phải thấu hiểu cảm giác yêu thương … Niềm vui và nỗi buồn, cay đắng và đau khổ nên nhập vào mọi người, tràn ngập niềm tin và hy vọng. Đối với một số người, nó không bao giờ kết thúc và kéo dài đến hết cuộc đời của họ, nhưng đối với một số người, nó bị gián đoạn và không có thời gian để nở rộ. Vì vậy, nó đã xảy ra với một sinh viên đã yêu một người đẹp

cô gái và sẵn sàng trao mọi thứ trên đời cho cô ấy. Nhưng nàng chỉ muốn có một bông hoa, đỏ rực như ánh bình minh xa xăm vào một buổi sáng mùa đông lạnh giá, đỏ rực như một viên ruby u200bu200bcắt bằng đá độc nhất vô nhị từ phương đông … Chàng trai tội nghiệp vui mừng vì thiếu nữ đỏ sẽ dành trọn vẹn. buổi tối với anh ấy và khiêu vũ với anh ấy cho đến khi màn đêm buông xuống, chỉ cần anh ấy mang cho cô ấy một bông hồng. Vào ngày hôm đó, một con chim sơn ca nhìn thấy anh ta – một cư dân tự hào về một khu vườn xinh đẹp, nơi những bông hồng đẹp nhất nở rộ. Với giọng hát tuyệt vời của mình, anh ấy đã mê hoặc những con chim,

Một lần con chim sơn ca nhìn thấy chàng trai này đang yêu, anh ta có đôi mắt lấp lánh độc nhất vô nhị đang tìm bông hồng đỏ đó, nhưng không thể tìm thấy. Tiếng hót của chim sơn ca càng trở nên bay bổng và đẹp đẽ hơn khi cuối cùng nó cũng nhìn thấy tình yêu đích thực trong mắt một người, ôi, bao lâu nay nó muốn gặp lại người yêu và được truyền cảm hứng bởi những bài hát mới đầy mê hoặc. Thức ăn, cây cối, thằn lằn nhỏ, những con bướm đầy màu sắc và cả những người thường đi ngang qua khu vườn và bị mê hoặc bởi tiếng hót của chim sơn ca.

Nhưng có điều gì đó không ổn xảy ra: cậu bé đó đột nhiên ngã xuống và khóc vì nỗi đau bóp nghẹt trái tim mình; nỗi đau xuất hiện sau những nỗ lực không thành công để tìm kiếm ít nhất một bông hồng đỏ. Nỗi đau này không mang lại cảm giác yên tâm cho chim sơn ca, người rất muốn giúp nó tìm thấy bông hồng. Nhưng chỉ có một thứ để giúp anh ấy

Đây là cách đôi khi tình yêu tàn nhẫn và bất công. Tình yêu đã lấy đi mạng sống của chim sơn ca và không cho lại gì. Cả khu vườn thương tiếc anh ta: cây cối, lá cây, bụi rậm, và thậm chí cả thằn lằn với bướm – họ sẽ không bao giờ nghe thấy giọng nói tuyệt vời của một con chim sơn ca nữa … Bạn hỏi điều gì đã xảy ra với anh chàng tiếp theo? Anh trở nên vỡ mộng với tình yêu và tiếp tục đọc triết học và tận hưởng logic phán đoán mà không có những nghịch lý đau đớn của tình yêu. Còn cô gái? Và cô gái là một người bình thường, người sẽ hối hận hơn một lần rằng cô đã mắc phải một sai lầm cay đắng như vậy.

Phân tích truyện cổ tích “Chim sơn ca và bông hồng” của Oscar Wilde

Wilde là một trong những nhân vật bi tráng và lỗi lạc trong lịch sử văn học Anh.

Wilde cho rằng nghệ thuật thực sự luôn là nghệ thuật nói dối. Từ chối những lời nói dối đẹp đẽ, tìm kiếm chân lý của cuộc sống đã dẫn đến sự suy tàn của nghệ thuật. “Cuộc sống là chất lỏng quá ăn da, – Oscar Wilde tuyên bố, – nó phá hủy nghệ thuật, giống như kẻ thù, tàn phá ngôi nhà của anh ấy.”

Quan điểm thẩm mỹ và đạo đức của Oscar Wilde là sự pha trộn kỳ lạ giữa chủ nghĩa Nietzschenism và sự sùng bái cái đẹp. Trong tác phẩm của mình, Wilde cố gắng minh họa và thể hiện những quan điểm này, nhưng thường xuyên hơn, do tài năng và sự trung thực của mình, anh buộc phải bác bỏ chúng; khả năng sáng tạo nghệ thuật của ông hóa ra cao hơn, chân thực hơn và nhân văn hơn những định đề lý thuyết của ông.

Trong những năm tám mươi, ông đã tạo ra một chu kỳ của những câu chuyện cổ tích (“The Happy Prince”, “The Young King”, “Star Boy” và những câu chuyện khác). Chúng kết hợp một hình thức thơ đầy màu sắc với một nội dung nhân văn nghiêm túc.

Wilde tìm cách tìm ra điều gì quan trọng hơn đối với một người – tốt hay đẹp. Câu trả lời trong tất cả các câu chuyện cổ tích đều giống nhau – tốt, phục vụ mọi người cao hơn và quan trọng hơn sắc đẹp. Những anh hùng trong truyện cổ tích của Wilde là những người có thẩm mỹ, giống như anh, say mê cái đẹp. Chẳng hạn như vị vua trẻ có thể chiêm ngưỡng những bức tượng và bức tranh hàng giờ và mơ về một chiếc áo choàng vàng; đó là vị hoàng tử hạnh phúc, người đã được dựng một bức tượng vàng sau khi chết để tưởng nhớ cuộc đời rực rỡ và thanh thản của mình; đó là Star Boy, người đã đẩy mẹ mình ra khỏi anh ta, vì bà trở nên xấu xí và già nua.

Nhưng, đối mặt với đau buồn và nghèo đói, các anh hùng của Wilde thấy rõ và trong họ mong muốn giúp mọi người hy sinh mọi thứ, kể cả khát khao cái đẹp của họ.

Xét truyện cổ tích “Chim sơn ca và bông hồng”, trước hết chúng ta chú ý đến hình thức và nội dung không kém phần nguyên bản. Chúng tôi nhận thấy sự độc đáo của nó, chúng tôi ghi nhận sự thăng hoa, trữ tình của phong cách và nội dung của tác phẩm.

Cốt truyện của câu chuyện như sau. Chàng sinh viên khóc vì không có lấy một bông hồng đỏ trong vườn của mình, và hạnh phúc của cuộc sống, tình yêu phụ thuộc vào điều này. Tác giả kể về nỗi đau của một học sinh, áp dụng phương pháp cho điểm: ban đầu, Học sinh chỉ “cảm thán” rằng cô sẽ không nhảy với anh ta vì anh ta sẽ không mang theo hoa hồng; rồi anh ấy khóc (“… đôi mắt đẹp của anh ấy ứa nước mắt”); rồi anh ấy thì thầm rằng trái tim anh ấy sẽ tan vỡ vì đau buồn; hậu quả là nam thanh niên ngã úp mặt xuống cỏ. Con chim sơn ca, nhìn thấy những trải nghiệm của mình, đã nghĩ về bí ẩn của tình yêu. Tác giả cho thấy Chim sơn ca chăm chú như thế nào đối với những gì đang xảy ra, anh ta lo lắng như thế nào bởi điều kỳ diệu này – tình yêu. Lần đầu tiên nghe về nỗi đau của cậu học sinh, Nightingale, “ngạc nhiên, nhìn ra khỏi tán lá.” “Cuối cùng thì anh ấy cũng là người yêu thực sự,” anh tự nhủ khi nhìn thấy những giọt nước mắt của mình. Để trải nghiệm tình yêu trong thực tế, nghĩa là trong cuộc sống, tất cả niềm vui và nỗi buồn của nó – đây là suy nghĩ tiếp theo của Chim họa mi, người đã nghe thấy một lời thì thầm về sự đau khổ không thể chịu đựng được, rằng khi bạn yêu, trái tim bạn không chỉ tan vỡ vì hạnh phúc mà còn cũng khỏi đau buồn. Chim sơn ca bị đối lập bởi Thằn lằn, Bướm “nhỏ”, “tung tăng theo đuổi tia nắng”, Cúc vạn thọ hiền lành. Họ chưa trải qua tình yêu và thậm chí không biết về cảm giác như vậy nên coi đó là điều buồn cười

Phần lớn câu chuyện bị chiếm giữ bởi câu chuyện về cách Chim sơn ca tìm kiếm một bông hồng. Ba lần, như thường lệ trong truyện cổ tích, anh ấy cố gắng hoàn thành công việc. Nhưng nó chỉ ra rằng để đạt được một cái gì đó, bạn cần phải hy sinh bản thân mình. Chim sơn ca, không do dự, đồng ý “tạo ra nó / một bông hồng / từ âm thanh của một bài hát dưới ánh trăng”. Anh ấy hát suốt đêm, áp ngực vào một cái gai. Anh hiểu rằng “cái chết là cái giá của bông hồng thắm, sự sống là cái giá của tất cả mọi người”. Nhưng anh biết rằng “Tình yêu quý hơn Sinh mệnh”, anh đồng ý đến cái chết tuyệt vời. Sau khi quyết định giúp đỡ người yêu tội nghiệp, anh ta an ủi anh ta và nói rằng anh ta sẽ giúp anh ta và yêu cầu như một phần thưởng cho sự chung thủy với tình yêu của mình. Nhưng Học sinh không hiểu Chim họa mi đang nói gì, vì “anh ta chỉ biết những gì được viết trong sách.” Trong những lời này, tác giả nghe có vẻ trớ trêu, đó là sự khởi đầu cho sự suy giảm hình tượng của người anh hùng này, bằng chứng về việc anh ta không thể hiểu được cái đẹp, sự thấp hèn và không có khả năng yêu thực sự. Ngay cả Oak cũng hiểu ra mọi chuyện và rất buồn vì yêu Chim sơn ca. Con chim sơn ca hát bài hát của mình cho Oak lần cuối cùng. Nhưng Sinh viên không còn nghe bài hát nữa, anh ta buộc tội Nightingale là chủ nghĩa hình thức, thực tế là nghệ thuật không có ý nghĩa thiết thực, rằng Nightingale, “bậc thầy của hình thức”, sẽ không bao giờ hy sinh bản thân. Sau đó, tác giả cho chúng ta thấy rằng Học sinh ngừng suy nghĩ về tình yêu của mình nhanh chóng như thế nào, cách anh ta bắt đầu suy luận dựa trên những gì anh ta đã đọc, nhưng không nhận thấy bất cứ điều gì đang xảy ra trong thế giới tự nhiên và xung quanh nó trong thực tế.

Cậu học sinh ngủ thiếp đi rất nhanh, nhưng Chim sơn ca đã hát về Tình yêu suốt đêm. Tác giả nói một cách tuyệt vời về tiếng hát của mình và cách hoa hồng nở từng cánh. Những phép ví von và so sánh được ông sử dụng giúp người đọc hình dung ra vẻ đẹp của sự việc đang diễn ra: “lúc đầu hoa hồng nhạt, như sương nhẹ qua sông, – nhợt nhạt như chân chim bình minh, và bàng bạc như cánh bình minh. ” Wilde không tiếc sơn để vẽ một bức tranh đang cháy. Những cảm giác đặc biệt mạnh mẽ được gợi lên bởi những lần lặp lại cho thấy Chim Họa Mi đau khổ như thế nào: “Chim Họa Mi càng bám càng chặt vào cái gai”; “Nỗi đau ngày càng day dứt, khôn nguôi, tiếng hát càng lúc càng vang xa”; và giọng của Chim họa mi ngày càng yếu đi. ” Những từ ngữ với những hậu tố nhỏ nhoi – trìu mến đánh thức niềm tiếc thương trong lòng người đọc và minh chứng cho thái độ của tác giả đối với người anh hùng của mình: “Chim sơn ca thân yêu, cánh rung rinh”, “mắt anh mờ sương”. Anh đã vượt qua được mọi dằn vặt, vì anh đã hát “về Tình yêu không chết dưới mồ.” Những cách diễn đạt mang tính cách ngôn của một nhân vật cao siêu khiến người đọc có tâm trạng phấn chấn, khiến anh ta suy nghĩ về mục đích của một con người, về vẻ đẹp trong cuộc sống và nghệ thuật, điều đặc biệt quan trọng để hiểu thế giới nghệ thuật của Oscar Wilde, người tin rằng có rất ít vẻ đẹp trong cuộc sống.

Điều này được xác nhận bởi sự tiếp tục của câu chuyện này. Chàng sinh viên, khi thức dậy an toàn vào “buổi trưa”, thấy một giấc mơ thành hiện thực, lại nghĩ về những gì mình đã đọc trong sách – về tên tiếng Latinh của một loài hoa hồng – và ngay lập tức nhổ nó. Tôi không quên chụp mũ – một thứ vặt vãnh quan trọng khác, một chi tiết nghệ thuật minh chứng cho tính thực dụng của anh. Khi tác giả kể về Thư sinh và người mình yêu, phong cách kể chuyện sa sút. Mặc dù thực tế là học sinh nói những lời tốt đẹp, “cô gái cau mày.” Rõ ràng, họ không phải chịu đựng. Nhưng cô gái cũng không xứng với bông hồng này: cô ấy thích “đá thật” hơn vì “ai cũng biết rằng đá quý hơn hoa”. Học sinh buộc tội cô vô lễ và ném hoa hồng xuống đất, nơi cô bị bánh xe đẩy đè lên. Kết quả là, hóa ra có một hệ thống giá trị khác ở đây: ở đây “những chiếc khóa bạc trên giày, giống như cháu trai của một người hầu phòng” quan trọng hơn. Chàng sinh viên, chưa bao giờ biết tình yêu đích thực là gì, kết luận rằng trong thời đại thực tiễn chẳng có ích lợi gì và tốt hơn là nên dấn thân vào Triết học. Và một lần nữa, một chi tiết quan trọng xuất hiện trước mắt người đọc – “cuốn sách lớn đầy bụi”, mà học sinh bắt đầu đọc và nói về sự cô lập của người anh hùng của chúng ta với cuộc sống thực.

Người đọc câu chuyện này đưa ra kết luận gì? Anh nghĩ về Chim họa mi xinh đẹp như thế nào, người đã không tiếc mạng sống của mình vì Tình yêu. Anh nhận ra trong đời mình hát gì, mơ ước gì. Giá trị của anh ấy là tình yêu, sự hy sinh, cái đẹp, hành động. Bằng cái giá của mạng sống, anh muốn giúp mọi người biết đến niềm hạnh phúc này. Nhưng người ấy hóa ra điếc với cái đẹp, ngoài đời, hóa ra, những giá trị khác. Kết quả là Nightingale, một con chim xám nhỏ sẵn sàng xả thân vì lợi ích của hiện tại, chết. Và người ta thường tạo ra một hệ thống giá trị sai lầm, coi chúng là quan trọng, và không quan tâm rằng có thứ gì đó trên đời đáng để con người quan tâm. Điều gì ngăn cản họ nhìn thấy Cái đẹp? Câu chuyện có câu trả lời cho câu hỏi này. Tính kiêu căng, ích kỷ, không muốn suy nghĩ và chu đáo. Anh hùng chỉ còn lại một mình với những cuốn sách đầy bụi, nữ chính với những viên đá quý, và chú chim nhỏ trở thành bất tử. Tại sao sự bất tử được ban tặng? Thực tế là bạn đã thực sự sống vì con người và lòng tốt và không cảm thấy có lỗi với bản thân.

Oscar Wilde đã sống vào thời điểm mà người ta cho rằng trong cuộc sống không có gì có giá trị bằng nghệ thuật. Anh tin rằng vẻ đẹp sống trong nghệ thuật. Đặt vai trò cao như vậy cho nghệ thuật, anh vẫn mơ ước bằng một cách nào đó nó sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống. Nếu không, những tác phẩm sẽ không được sinh ra trong đó chúng ta có thể đọc về bản thân và so sánh mình với những anh hùng nói với chúng ta về những giá trị đích thực. Oscar Wilde phục vụ mọi người bằng tài năng của mình, giống như Chim họa mi trong câu chuyện này cố gắng giúp đỡ Học sinh.

Hình ảnh sinh viên và các cô gái (chú ý đến chữ cái nhỏ) đối lập với hình ảnh của Chim sơn ca. Chàng sinh viên, có lẽ, sẽ vẫn thức dậy, vì anh vẫn mơ về Tình yêu. Nhưng cô gái ấy bị lây nhiễm mạnh mẽ bởi tinh thần thực dụng. Chưa chín cho Bướm, Cúc, Thằn lằn xinh đẹp. Đối với họ, sắc đẹp vẫn là tia nắng, bò trên mặt đất, nhưng bé Thằn lằn vốn đã “dễ bị giễu cợt”. Và chỉ có Oak “rất thích con chim nhỏ này, nó đã làm tổ cho chính nó trên cành của nó.” Anh hiểu anh và rất buồn khi Chim sơn ca không còn nữa.

Đọc xong câu chuyện cổ tích, bạn bắt đầu hiểu và trân trọng những tác phẩm của Oscar Wilde bởi chúng mang đậm tính nhân văn sâu sắc và đánh thức trong chúng ta ước mơ về một cuộc sống hiện thực, nơi có tình yêu, lòng dũng cảm và cái đẹp. Cô đánh thức khát vọng sống, hành động và nhìn cuộc sống một cách thực tế, không tâng bốc bản thân và không ẩn sau những ảo tưởng của mình. Một nhà văn bí ẩn và khó hiểu như vậy dạy chúng ta khả năng nhìn thấu vào cuộc sống. Vài điều tốt đẹp trong cuộc sống? Nhưng tôi có thể lấy nó ở đâu? Đây là một trợ thủ cho bạn – nghệ thuật thực sự, vì những gì nó nói đến đã phải chịu đựng, khóc lóc, được cứu chuộc bởi máu của trái tim. Nhưng không phải ai cũng nghe thấy. Thật đáng tiếc!

“Chim sơn ca và hoa hồng”

Dịch bởi M. Blagoveshchenskaya

Cô ấy nói rằng cô ấy sẽ khiêu vũ với tôi nếu tôi mang hoa hồng đỏ cho cô ấy, “chàng sinh viên trẻ thốt lên,” nhưng không có một bông hồng đỏ nào trong vườn của tôi.

Chim Họa Mi nghe thấy tiếng anh ta, trong tổ của mình trên cây Sồi, và ngạc nhiên, nhìn ra khỏi tán lá.

Không có một bông hồng đỏ nào trong toàn bộ khu vườn của tôi! – Cố Dư Sinh tiếp tục than thở, đôi mắt đẹp ngân ngấn lệ. – Ôi những cái lặt vặt đôi khi cũng phụ thuộc vào hạnh phúc! Tôi đã đọc tất cả những gì mà những người khôn ngoan đã viết, tôi đã lĩnh hội tất cả những bí mật của triết học – và cuộc đời tôi tan vỡ chỉ vì tôi không có một bông hồng đỏ.

Cuối cùng thì anh ấy cũng là một người tình thực sự, – Chim Họa Mi nói với chính mình. –

Đêm này qua đêm khác, tôi hát về anh ấy, mặc dù tôi không biết anh ấy, đêm này qua đêm khác tôi kể với các vì sao về anh ấy, và cuối cùng tôi đã nhìn thấy anh ấy. Tóc đen như lục bình sẫm, môi đỏ mọng như đóa hồng đang tìm; nhưng niềm đam mê khiến khuôn mặt anh tái nhợt như ngà voi, và nỗi buồn kín trên trán anh.

Buổi tối ngày mai hoàng tử sẽ tổ chức một buổi khiêu vũ, “chàng sinh viên trẻ thì thầm,” và tôi được mời. Nếu tôi mang cho cô ấy một bông hồng đỏ, cô ấy sẽ khiêu vũ với tôi cho đến bình minh. Nếu tôi mang cho cô ấy một bông hồng đỏ, tôi sẽ ôm cô ấy vào lòng, cô ấy sẽ dựa đầu vào vai tôi và tay tôi sẽ siết chặt tay cô ấy. Nhưng không có bông hồng đỏ trong vườn của tôi, và tôi sẽ phải ngồi một mình, và cô ấy sẽ đi qua. Cô ấy thậm chí sẽ không nhìn tôi, và trái tim tôi sẽ vỡ òa vì đau buồn.

Đây là một người tình thực sự, – Chim Họa Mi nói. – Những gì tôi chỉ hát về, anh ấy thực sự trải nghiệm; niềm vui cho tôi là gì mà đau khổ cho anh ta. Quả thật tình yêu là một điều kỳ diệu. Nó quý hơn một viên ngọc lục bảo và quý hơn một viên opal tốt nhất.

Ngọc trai và lựu không mua được, không đưa ra chợ bán. Bạn không thể bán nó trong cửa hàng hoặc đổi lấy vàng.

Các nhạc công sẽ ngồi trong dàn hợp xướng, – chàng sinh viên trẻ nói tiếp. “Họ sẽ chơi đàn hạc và vĩ cầm, còn em yêu của anh sẽ nhảy theo âm thanh của dây đàn. Cô ấy sẽ lao vào đại sảnh một cách dễ dàng đến mức chân không chạm vào sàn gỗ, và các cận thần trong trang phục thêu hoa sẽ vây quanh cô ấy. Nhưng cô ấy sẽ không muốn khiêu vũ với tôi, vì tôi không có hoa hồng đỏ cho cô ấy.

Và người thanh niên gục mặt xuống cỏ, lấy tay che mặt và bắt đầu khóc.

Anh ấy đang khóc về điều gì? Con Thằn lằn xanh nhỏ bé đang trườn qua anh, vẫy đuôi hỏi.

Vâng, trên thực tế, về cái gì? – nhặt con Bướm, tung tăng theo đuổi tia nắng.

Về cái gì? – Marigold hỏi nhỏ với người hàng xóm.

Nó đang khóc vì một bông hồng đỏ, – Chim Họa Mi trả lời.

Về một bông hồng đỏ! – mọi người cảm thán. – Ôi, buồn cười làm sao!

Và con Thằn lằn nhỏ, hơi có xu hướng giễu cợt, cười một cách vô liêm sỉ.

Chỉ có Chim Họa Mi mới hiểu được nỗi khổ của chàng Sinh viên, chàng ngồi thẫn thờ trên cây Sồi và nghĩ về điều bí ẩn của tình yêu.

Nhưng sau đó anh ta dang rộng đôi cánh đen tối của mình và bay lên không trung. Nó bay qua lùm cây như một cái bóng, và như một cái bóng quét qua khu vườn.

Giữa bãi cỏ xanh mướt là một bụi hồng tươi tốt. Con chim sơn ca nhìn thấy anh ta, bay đến chỗ anh ta và đi xuống một trong những cành cây của anh ta.

Hoa hồng của tôi màu trắng, – anh trả lời, – chúng trắng như bọt biển, trắng hơn cả tuyết trên đỉnh núi. Hãy đến gặp anh trai tôi, người mọc gần đồng hồ mặt trời cũ – có thể anh ấy sẽ cho bạn những gì bạn yêu cầu.

Và Chim sơn ca bay đến Bụi hồng mọc gần đồng hồ mặt trời cũ.

Hãy cho tôi một bông hồng đỏ, “anh ấy thốt lên,” và tôi sẽ hát cho bạn bài hát hay nhất của tôi!

Nhưng Rosebush lắc đầu.

Hoa hồng của tôi màu vàng, – anh ta trả lời, – chúng có màu vàng, giống như mái tóc của một chú còi đang ngồi trên ngai vàng màu hổ phách, chúng vàng hơn một bông hoa vàng trên đồng cỏ chưa tàn.

Hãy đến chỗ anh trai mọc dưới cửa sổ Sinh viên, biết đâu anh ấy sẽ cho bạn những điều bạn yêu cầu.

Và Chim sơn ca bay đến Bụi hồng mọc dưới cửa sổ Sinh viên.

Hãy cho tôi một bông hồng đỏ, “anh ấy thốt lên,” và tôi sẽ hát cho bạn bài hát hay nhất của tôi!

Nhưng Rosebush lắc đầu.

Hoa hồng của tôi màu đỏ, anh đáp, chúng đỏ như chân chim bồ câu, đỏ hơn cả san hô lắc lư như chiếc quạt trong các hang động dưới đáy đại dương. Nhưng máu trong huyết quản tôi đông cứng lại vì cái lạnh mùa đông, sương giá làm tôi gãy nụ, cơn bão làm gãy cành tôi, và năm nay tôi sẽ không có hoa hồng nào cả.

Tôi chỉ yêu cầu một bông hồng đỏ thôi – Chim Họa Mi kêu lên. – Một bông hồng đỏ duy nhất! Bạn có biết một cách để có được nó?

Tôi biết, – Rose Bush trả lời, – nhưng rất tiếc là tôi không có tâm trí để mở nó với bạn.

Mở nó ra cho tôi, – Nightingale hỏi, – Tôi không sợ.

Rose Bush cho biết, nếu bạn muốn có được một bông hồng đỏ, bạn phải tự mình tạo ra nó từ âm thanh của một bài hát dưới ánh trăng, và bạn phải nhuộm nó bằng máu của trái tim mình. Bạn phải hát cho tôi nghe, ép ngực bạn vào cái gai của tôi. Cả đêm ngươi phải hát cho ta nghe, cái gai của ta sẽ đâm vào tim ngươi, máu sống của ngươi sẽ chảy vào huyết quản của ta và trở thành máu của ta.

Cái chết là một cái giá quá đắt cho một bông hồng đỏ, “Chim Họa Mi kêu lên. – Cuộc sống thật ngọt ngào với mọi người! Thật tuyệt biết bao khi được ngồi trong rừng để chiêm ngưỡng mặt trời trên cỗ xe bằng vàng và mặt trăng trên cỗ xe làm bằng ngọc trai. Ngọt ngào là mùi hương của táo gai, những quả chuông xanh ngọt ngào trong thung lũng và hoa thạch thảo nở trên những ngọn đồi. Nhưng Tình yêu còn hơn cả Sự sống, và trái tim của loài chim nào đó chẳng là gì so với trái tim của con người!

Và, vỗ cánh đen của mình, Chim sơn ca bay lên không trung. Nó lướt qua khu vườn như một cái bóng, và như một cái bóng bay qua lùm cây.

Còn Cố Sinh vẫn nằm trên bãi cỏ nơi Chim Họa Mi đã bỏ mặc anh, trên đôi mắt đẹp của anh nước mắt vẫn chưa khô.

Hân hoan! – Chim sơn ca hét lên với anh. – Hãy vui mừng, bạn sẽ có một bông hồng đỏ.

Tôi sẽ tạo ra nó từ những âm thanh của bài hát của tôi dưới ánh trăng và nhuộm nó bằng máu nóng của trái tim tôi. Như một phần thưởng, tôi yêu cầu bạn một điều: hãy trung thành với tình yêu của bạn, vì cho dù Triết học có khôn ngoan đến đâu, thì Tình yêu vẫn có nhiều Trí tuệ hơn trong Triết học – và cho dù Quyền lực có mạnh đến đâu, thì Tình yêu cũng mạnh hơn bất kỳ Quyền năng nào. Cô ấy có đôi cánh màu của ngọn lửa, và cơ thể của cô ấy có màu của ngọn lửa. Môi nàng ngọt như mật, hơi thở thơm như hương.

Cậu học sinh chống khuỷu tay lên và lắng nghe, nhưng cậu không hiểu Chim sơn ca đang nói gì với mình; vì anh ta chỉ biết những gì được viết trong sách.

Và Oak hiểu và rất buồn, vì anh rất yêu con chim nhỏ này, người đã làm tổ cho chính mình trên cành của nó.

Hãy hát cho tôi nghe bài hát của bạn lần cuối cùng, “anh thì thầm. “Tôi sẽ rất nhớ bạn khi bạn đi.

Và Chim sơn ca bắt đầu hát cho Sồi nghe, và tiếng hát của nó giống như tiếng nước chảy róc rách từ một cái bình bằng bạc.

Khi Chim Họa Mi hát xong, Học sinh đứng dậy khỏi bãi cỏ, lấy trong túi ra một cây bút chì và một cuốn sổ rồi tự nhủ, từ trong lùm cây về nhà:

Đúng vậy, hắn là bậc thầy về hình thức, điều này không thể tước bỏ hắn. Nhưng liệu anh ta có cảm giác? Tôi e là không. Về bản chất, anh ấy cũng giống như hầu hết các nghệ sĩ: rất nhiều kỹ thuật điêu luyện và không một chút chân thành. Anh ấy sẽ không bao giờ hy sinh bản thân cho người khác. Anh ấy chỉ nghĩ đến âm nhạc, và mọi người đều biết rằng nghệ thuật là ích kỷ. Tuy nhiên, chúng ta phải thừa nhận rằng một số trang trí của anh ấy đẹp đến kinh ngạc. Điều đáng tiếc duy nhất là chúng không có ý nghĩa và không có ý nghĩa thiết thực.

Và anh về phòng, nằm xuống một chiếc giường nhỏ hẹp và bắt đầu nghĩ về tình yêu của mình; anh ấy đã sớm chìm vào giấc ngủ.

Khi mặt trăng chiếu sáng trên bầu trời, Chim sơn ca bay đến bụi hồng, ngồi xuống một cành cây và ấn vào cái gai của nó. Suốt đêm anh hát, ép ngực vào gai, trăng pha lê lạnh lùng lắng nghe, cúi gằm mặt. Anh hát suốt đêm, và cái gai càng ngày càng cắm sâu vào ngực anh, và máu ấm chảy ra từ đó.

Ban đầu, anh hát về cách tình yêu len lỏi vào trái tim của một chàng trai và một cô gái. Và trên Pink Bush, trên chồi trên cùng, một bông hồng tuyệt đẹp bắt đầu nở. Bài hát của bài hát, cánh hoa của cánh hoa. Ban đầu màu hồng nhạt, như làn sương nhẹ trên sông – nhạt như chân chim bình minh, và bàng bạc như cánh bình minh. Sự phản chiếu của một bông hồng trong gương bạc, sự phản chiếu của một bông hồng trong nước bất động – đây là những gì bông hồng đã nở ở chồi trên của Bush.

Và Bush hét lên để Chim sơn ca càng bấm chặt vào cái gai.

Chim Họa Mi càng lúc càng áp sát vào cái gai, và bài hát của anh càng lúc càng vang lên, vì anh hát về sự ra đời của đam mê trong tâm hồn của một người đàn ông và một cô gái.

Và những cánh hoa hồng được tô màu ửng hồng nhẹ nhàng, tựa như gương mặt của chú rể khi hôn lên môi cô dâu. Nhưng cái gai vẫn chưa đâm sâu vào trái tim của Chim sơn ca, và trái tim của bông hồng vẫn trắng, vì chỉ có máu sống của trái tim của chim sơn ca mới có thể nhuộm trái tim của bông hồng.

Một lần nữa, Rosebush lại kêu gọi Chim sơn ca để áp sát vào cái gai.

Hãy đến gần tôi, Nightingale thân yêu, hoặc một ngày sẽ đến trước khi hoa hồng mọc lên!

Con chim sơn ca càng ấn mạnh hơn vào cái gai, cuối cùng thì mũi nhọn đó cũng chạm vào trái tim anh, và một cơn đau dữ dội đột ngột xuyên qua toàn thân anh. Nỗi đau ngày càng trở nên đau đớn và thống khổ hơn, tiếng hát của Chim sơn ca ngày một vang lên, vì anh hát về Tình yêu tìm thấy sự trọn vẹn trong Thần chết, về Tình yêu không chết dưới mồ.

Và một bông hồng lộng lẫy trở nên đỏ tươi, như bình minh ở phía đông. Vương miện của cô ấy trở nên đỏ tươi, và trái tim cô ấy trở nên đỏ tươi như một viên hồng ngọc.

Nhưng sau đó anh ta đã bỏ ra món quà cuối cùng của mình. Vầng trăng nhợt nhạt nghe cô ấy và, quên mất bình minh, đóng băng trên bầu trời. Bông hồng đỏ nghe thấy tiếng cô ấy và, tất cả run rẩy trong ngây ngất, mở cánh hoa của mình trước làn gió mát của buổi sáng. Tiếng vọng đưa con lừa này đến hang động đỏ rực của nó trên núi và đánh thức những người chăn cừu đang ngủ ở đó. Mảnh đất lăn trên lau sậy sông, và họ cho nó ra biển.

Nhìn! – Bush thốt lên. – Bông hồng đã chuyển sang màu đỏ! Nhưng Nightingale không nói gì. Anh nằm chết trên bãi cỏ cao, trong lòng có một cái gai nhọn.

Buổi trưa, Học sinh mở tung cửa sổ và nhìn ra vườn.

Ôi, hạnh phúc làm sao! anh thốt lên. – Đây, một bông hồng đỏ. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy một bông hồng nào đẹp như vậy trong đời! Cô ấy có thể có một số tên Latinh dài.

Và anh ta nghiêng người ra ngoài cửa sổ và xé nó ra.

Sau đó anh ta đội mũ và chạy đến chỗ Giáo sư, trên tay cầm bông hồng.

Con gái của giáo sư đang ngồi trên bậc cửa và cuộn sợi tơ xanh trên một chiếc ống chỉ. Một con chó nhỏ nằm dưới chân cô.

Bạn đã hứa rằng bạn sẽ khiêu vũ với tôi nếu tôi mang cho bạn một bông hồng đỏ! – Sinh viên kêu lên. – Đây là bông hồng đỏ nhất trên thế giới. Hãy ghim cô ấy vào buổi tối gần trái tim bạn hơn, và khi chúng ta khiêu vũ, cô ấy sẽ nói với bạn rằng tôi yêu bạn như thế nào.

Nhưng cô gái cau mày.

Tôi e rằng bông hồng này sẽ không phù hợp với nhà vệ sinh của tôi, “cô trả lời. “Vả lại, người cháu của bà hầu phòng đã gửi cho tôi những viên đá thật, và ai cũng biết rằng đá đắt hơn hoa rất nhiều.

Bạn thật vô ơn biết bao! – Cậu Sinh cay đắng nói rồi ném bông hồng xuống đất.

Rose bị ngã và bị bánh xe đẩy đè lên.

Vô ơn? cô gái lặp lại. – Thật là, anh thật là thô lỗ! Rốt cuộc bạn là ai? Chỉ là sinh viên. Tôi không nghĩ rằng bạn có những chiếc khóa bạc cho đôi giày của mình như cháu trai của bà hầu phòng.

Và cô ấy đứng dậy khỏi ghế và đi vào phòng.

Vô nghĩa gì – Tình yêu này, – Học sinh ngẫm nghĩ, trở về nhà.

Nó không hữu ích bằng một nửa trong Logic. Cô ấy không chứng minh bất cứ điều gì, cô ấy luôn hứa hẹn những điều không thể và khiến bạn tin vào những điều không thể.

Nó phi thực tế một cách đáng ngạc nhiên, và vì tuổi của chúng tôi là thời đại thực dụng, tôi thà quay lại Triết học và học Siêu hình học.

Và anh trở về phòng, lôi ra một cuốn sách lớn đầy bụi và bắt đầu đọc.

Hoàng tử hạnh phúc do P.V.Sergeev dịch, G.Nuzhdin Hoàng tử hạnh phúc đứng trên một cột mảnh …

Hoàng tử hạnh phúc Bản dịch của K. Chukovsky Trên một cột cao, phía trên thành phố, có một bức tượng của …

Bạn đang xem bài viết Truyện Kể Về Chim Sơn Ca Và Bông Cúc Trắng trên website Topcareplaza.com. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!