Cập nhật thông tin chi tiết về Đóa Hồng Đỏ Và Chim Sơn Ca ( Truyện Ngắn Dịch) mới nhất trên website Topcareplaza.com. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất.
” Nàng nói sẽ khiêu vũ với ta nếu ta mang tới cho nàng một bông hồng đỏ “, Chàng sinh viên trẻ khóc thút thít, “nhưng vườn hồng của ta tuyệt không còn một bông đỏ nào cả “
Vừa lắng nghe từ tổ của mình trên cây sồi, chim sơn ca vừa ngỡ ngàng ngắm chàng trai qua vòm lá.
” không có hoa hồng đỏ trong vườn ” chàng nấc lên và đôi mắt tuyệt đẹp của chàng đẫm lệ ” ..Trời ơi, hạnh phúc lại phụ thuộc vào một chuyện tý xíu thế này ư, ta đã đọc hết mọi điều các nhà thông thái từng viết, mọi bí ẩn của triết học đã thuộc về ta, nhưng rốt cục, chỉ một đóa hồng đỏ thôi cũng đủ sức làm ta thảm hại”
” Cuối cùng, đây chính một người tình lý tưởng ” chim sơn ca nói ” đêm từng đêm tôi đã hát cho chàng nghe, dù tôi không biết chàng, đêm từng đêm tôi đã kể câu chuyên của chàng với những vì sao trên bầu trời, và giờ đây, tôi đã nhận ra chàng. Mái tóc chàng sẫm tối như khóm dạ hương tím, đôi môi chàng hồng tươi như chính đoá hoa chàng ao ước. Song nỗi đam mê đã khiến khuôn mặt chàng trở nên nhợt nhạt, và nguồn sầu thảm đã phủ bóng lên vầng trán của chàng”.
” Đêm mai, Hoàng thân sẽ tổ chức vũ hội “, chàng sinh viên trẻ thì thầm, ” và người tôi yêu sẽ thuộc về tôi nếu tôi mang tới cho nàng một đóa hồng đỏ thắm, nàng sẽ khiêu vũ cùng tôi cho tới bình minh, tôi sẽ ôm nàng trong vòng tay, nàng sẽ dựa mái đầu của nàng lên đôi vai tôi và rồi sẽ xiết chặt lấy tay tôi… Nhưng… chẳng có đóa hồng nào hết trong vườn, và… tôi sẽ ngồi cô độc, nàng sẽ lạnh lùng lướt qua không đoái hoài gì tới tôi, và trái tim tôi vỡ nát “
“Quả là một người tình chân chính” Chim sơn ca lại nói” Chính những điều mà ta ca ngợi, lại là những điều chàng chịu đựng, những gì là niềm vui của ta , lại chính là những gì làm chàng đớn đau, nhất định tình yêu là một điều kỳ diệu, Nó quý hơn châu báu, và đắt hơn ngọc thạch lựu. Ngọc trai và hồng ngọc chẳng thể đem đổi lấy nó, nó cũng chẳng được trưng bầy ở chợ, Những gã lái buôn sẽ chẳng mua được nó vì không thể đong đếm nó bằng cân tiểu ly “
” Các nhạc sỹ sẽ ngồi ở chỗ của mình “, chàng sinh viên trẻ tiếp tục ” và chơi nhạc bằng dàn dây. Ngưới tôi yêu sẽ khiêu vũ trong âm thanh của đàn thụ cầm và vĩ cầm. Nàng sẽ khiêu vũ nhẹ nhàng như thể lướt trên mặt đất, và quan khách trong những bộ lễ phục xám sẽ vây quanh nàng. Nhưng, với tôi, nàng chỉ thờ ơ lướt qua, bởi …tôi chẳng có đóa hồng đỏ thắm để tặng nàng “. Chàng sinh viên ngã xuống thảm cỏ, vùi khuôn mặt mình trong đôi bàn tay và khóc.
” Tại sao hắn khóc thế ?”,chú thằn lằn xanh nhỏ hỏi, trong lúc quẫy đuôi để vọt đi trong không khí
“Ừ nhỉ, tại sao ?” Chú bướm nhỏ đang đùa giỡn cùng những tia nắng hỏi.
“Tại sao ? “Đóa hoa cúc thầm thì nói với những khóm hoa bên cạnh với cái giọng trầm và nhẹ.
“Chàng khóc vì một đóa hồng đỏ” chim sơn ca trả lời
“Vì một đóa hồng đỏ thôi á ?” tất cả cùng kêu lên, “thật hết sức ngớ ngẩn ?”
Và chú thằn lằn xanh với cá tính ưa châm biếm rộ lên cười
Chỉ có chim sơn ca là hiểu được nguồn cơn nỗi buồn của chàng sinh viên, và bởi thế, nó ngồi lặng lẽ trên cây sồi, suy tư về sự bí ẩn của tình yêu.
Bỗng nhiên, chim sơn ca dang rộng đôi cánh nâu và bay vút lên không trung. Như một chiếc bóng, Nó bay qua khu rừng và cũng như một chiếc bóng , nó liệng tới khu vườn .
Ở giữa thảm cỏ trong vườn có một cây hồng tuyêt đẹp. Ngay lúc chim sơn ca nhìn thấy cây hoa hồng, nó liền bay tới và đậu nhẹ trên nhánh xa nhất của cây hoa.
” hãy cho tôi đóa hồng đỏ” chim sơn ca kêu lên ” và tôi sẽ hát tặng bạn bài ca tuyệt diệu nhất “
Nhưng cây hoa hồng lắc đầu
” Những đóa hồng của ta mầu trắng, cây hoa hồng trả lời, trắng như bọt biển và trắng hơn cả mầu của tuyết lạnh trên núi cao. Nhưng , này, hãy bay tới chỗ anh trai của ta, ở bên dưới cái đồng hồ mặt trời ấy, có lẽ anh ấy sẽ cho ngươi những gì ngươi muốn “
Và thế là ,chim sơn ca bay tới chỗ khóm hoa hồng mọc xung quanh chiếc đồng hồ mặt trời.
“Hãy cho tôi đóa hồng đỏ thắm”, chim sơn ca kêu lên ” và tôi sẽ hát tặng bạn bài ca tuyệt diệu nhất “
Nhưng khóm hồng này cũng lắc đầu.
” Những đóa hồng của ta mầu vàng, cây hoa hồng trả lời, vàng rực như mái tóc của các nàng tiên cá đang ngự trên những chiếc ngai mầu hổ phách, và vàng rực hơn những đóa thủy tiên nở trên đồng cỏ trước khi bọn thợ gặt tới cùng các lưỡi hái của họ. Nhưng, này, hãy bay tới chỗ anh trai của ta, ở gần ô cửa sổ nhà chàng sinh viên ấy, có lẽ, anh ấy sẽ cho ngươi những gì ngươi muốn “
Và thế là chim sơn ca lại bay tới khóm hồng mọc bên cửa sổ nhà chàng sinh viên.
“Hãy cho tôi đóa hồng đỏ thắm”, chim sơn ca kêu lên ” và tôi sẽ hát tặng bạn bài ca tuyệt diệu nhất “
Nhưng khóm hồng này vẫn lắc đầu
” những đóa hồng của ta mầu đỏ, đỏ như mầu của bàn chân loài bồ câu, đỏ hơn những chiếc cánh lớn phơ phất của rặng san hô nơi hang lớn trong đại dương. Nhưng… những cơn gió đã thổi lạnh mạch máu của ta, sương giá đã làm cóng chồi nụ của ta, và bão tố đã làm gẫy nát cành nhánh của ta, ta sẽ chẳng còn có thể có hoa hồng đỏ cho năm nay nữa “
” Duy nhất một đóa hồng đỏ là những gì tôi muốn” ,Chim sơn ca nghẹn ngào” Chỉ một đóa hồng đỏ, lẽ nào tôi đã hết mọi phương cách để có thể có nó ?”
” Cũng còn một cách đó”, khóm hồng trả lời ” nhưng quả thật tệ hại nếu ta dám nói điều đó với ngươi”
” Xin nói với tôi”, chim sơn ca khẩn thiết, “tôi sẽ không sợ gì cả…”
“Nếu ngươi muốn một đóa hồng đỏ”, khóm hồng nói, “ngươi phải tạo nên nó bằng âm nhạc của ánh trăng và nhuộm nó bằng chính máu của trái tim ngươi, ngươi phải hát cho ta nghe với chính vòm ngưc của ngươi áp sát vào gai nhọn. ngươi phải hát cho ta nghe trọn đêm trong khi những gai nhọn rạch nát trái tim ngươi, và dòng máu từng nuôi sống ngươi sẽ chẩy vào trong huyết quản của ta để trở thành dòng máu của ta”.
Cái chết là một giá quá sức cho chỉ một đóa hồng đỏ, chim sơn ca phân vân, và sự sống vô cùng mến thương dành cho muôn loài, đôi khi chỉ giản dị như việc ngồi trong khu rừng xanh, ngắm nhìn vầng dương ngự trong chiếc xe ngựa vàng và ngắm nhìn mặt nguyệt ngự trong chiếc xe ngựa bạc. Ngọt ngào làm sao mùi hương của cây táo gai, ngọt ngào làm sao mùi hương của những đóa hoa chuông đang ẩn mình trong thung lũng, những đóa thạch nam đung đưa trên đỉnh đồi. Thế nhưng tình yêu tuyệt hơn cuộc sống, và trái tim của một con chim thì có là gì đâu nếu so với trái tim đang yêu của của một con người.
Và thế rồi, chim sơn ca dang rộng đôi cánh nâu của mình vút lên không trung, như một cái bóng, nó lướt khỏi khu vườn và cũng như một cái bóng, nó liệng xuống khu rừng.
Chàng sinh viên trẻ vẫn còn nằm trên bãi cỏ nơi lúc trước chim sơn ca bay khỏi, và những giọt lệ vẫn chưa khô đi trên đôi mắt của chàng.
” Hãy vui lên đi”, Chim sơn ca gọi chàng, ” vui lên, người sẽ có đóa hồng đỏ của người Tôi sẽ tạo nên nó bằng âm nhạc của ánh trăng và nhuộm nó bằng máu của trái tim tôi. Và tất cả những gì tôi đòi người đền đáp chỉ là việc: hãy trở nên một người tình chân chính, bởi tình yêu minh triết hơn triết học, dẫu cho triết học là minh triết, tình yêu mạnh mẽ hơn quyền lực , dẫu cho quyền lực đầy sức mạnh. Đôi cánh của tình yêu mầu lửa, và chính mầu lửa ấy cũng là mầu của tình yêu. Đôi mội của tình yêu ngọt như mật, và hơi thở của tình yêu tỏa mùi trầm hương “.
Chàng sinh viên ngước lên từ bãi cỏ và lắng nghe, nhưng không thể hiểu những điều chim sơn ca nói với mình, bởi anh ta chỉ rành nhất việc viết lách.
Nhưng cây sồi già hiểu hết, và ông cảm thấy buồn , bởi ông vô cùng yêu mến chim sơn ca , kẻ đã làm tổ trên nhành cây của ông
Hát ta nghe bài hát cuối cùng đi con ” ông sồi thì thầm, ” ta sẽ cảm thấy vô cùng cô đơn khi con không còn nữa”
Và thế là chim sơn ca hát tặng cây sồi, giọng của nó giống như bọt nước từ thác bạc.
Khi chim sơn ca kết thúc bài hát, Chàng sinh viên ngồi dậy, rút từ túi áo của mình ra cuốn sổ tay và cái bút chì.
” Nó cũng khá là ra dáng đấy” chàng sinh viên nói một mình khi bước ra ngoài thảm cỏ ” và làm người ta khó có thể quay đi, song thật ra, liệu nó có cảm xúc không ? ta e rằng không. Thật sự thì giống với hầu hết bọn nghệ sỹ, nó chỉ có kiểu cách và điệu bộ và chẳng có chút nào chân thật cả. Chả bao giờ hy sinh bản thân cho người khác, Những gì nó nghĩ đến chỉ là âm nhạc. Song chẳng phải tất cả mọi người đã đều biết rằng nghệ thuật chỉ là trò ích kỷ rồi ư ?. Tuy nhiên cũng phải thừa nhận là con sơn ca này cũng sở hữu vài nốt nhạc hay hay trong cổ họng . Nhưng điều đáng thương là việc đó chả đem lại ý nghĩa gì cũng như chả có chút thực tế nào hết “
Thế rồi chàng sinh viên đi vào nhà, ngả lưng xuống nệm rơm, suy nghĩ về tình yêu một tẹo và chẳng mấy chốc lăn quay ra ngủ.
Và…ngay Khi vầng trăng tỏa sáng trên bầu trời, chim sơn ca bay tới cây hoa hồng để áp ngực mình vào gai nhọn. Trọn đêm, chim sơn ca hát cùng với chiếc gai nhọn ấy cắm sâu vào ngực, và vầng trăng pha lê lạnh lẽo nghiêng xuống lắng nghe. Trọn đêm chim sơn ca hát với chiếc gai nhọn ấy cứ đâm sâu thêm, sâu thêm nơi ngực. Và dòng sinh huyết từ từ rút khỏi thân thể sơn ca.
Đầu tiên, chim sơn ca hát về ngày ra đời của tình yêu trong trái tim của các chàng trai và cô gái. Và lạ lùng sao, trên nhánh cao nhất của cây hoa hồng, bắt đầu từ từ nhú ra một đóa hồng kỳ diệu, với từng cánh, từng cánh, nở theo từng lời hát Đầu tiên, những cánh hoa chỉ mờ ảo như màn sương mỏng giăng ngang sông – như những bước nhẹ của ngày tới, và bạc như đôi cánh của ban mai. Như thể bóng soi của chính đóa hồng trong gương bạc, của chính đóa hồng trong bể nước – đóa hồng thật đang nhú trên ngọn cao nhất của cây hồng.
Nhưng cây hồng đòi hỏi chim sơn ca phải áp sát hơn nữa ngực nó vào gai nhọn ” sâu hơn nữa, chim sơn ca bé bỏng” cây hồng kêu lên” nếu không ngày sẽ tới trước khi đóa hồng khởi sinh “
Và thế là Chim sơn ca áp sát hơn nữa ngực của nó vào gai nhọn, rồi bài hát của nó trở nên mãnh liệt hơn, bởi nó đang hát về niềm đam mê trong tâm hồn của các chàng trai và cô gái
Và rồi sắc hồng tinh tế đã tỏa nhẹ trên cánh mỏng của đóa hoa, giống như ánh ửng lên trên đôi má của chú rể khi chàng hôn lên môi của vị hôn thê. Song, chiếc gai nhọn vẫn chưa chạm thấu tới trái tim của sơn ca, và vì thế, phần nhụy của đóa hoa vẫn còn trắng tóat, bởi chỉ có máu từ trái tim của sơn ca mới có thể nhuộm đỏ được trái tim của hoa hồng mà thôi.
Và cây hồng lại đòi hỏi chim sơn ca phải áp sát hơn nữa ngực của nó vào gai nhọn
” sâu hơn nữa, chim sơn ca bé bỏng” cây hồng kêu lên” nếu không ngày sẽ tới trước khi đóa hồng khởi sinh “
Và thế là chim sơn ca lại áp sát hơn nữa vào gai nhọn, và rồi, chiếc gai đã chạm thấu trái tim nó, một cơn đau nhói dữ dội xuyên thẳng vào sơn ca. Sâu hơn, sâu hơn cơn đau, và man dại hơn, man dại hơn là giọng hát của sơn ca, bởi bài ca của sơn ca hát về một tình yêu được hoàn tất bởi sự chết, một tình yêu không bị chôn vùi trong huyệt mộ, tình yêu vĩnh cửu.
Và đoá hồng kỳ diệu đã trở nên đỏ thẫm, Giống như chính một đóa hồng khác giờ cũng đang sẫm đỏ ở phương Đông. Đỏ thẫm vòng quanh những cánh mỏng và đỏ thẫm như ngọc ruby nơi giữa trái tim.
Thế nhưng, giọng hát của sơn ca đã dần yếu đi, và đôi cánh nhỏ của nó bắt đầu đập loạn. Một màng mỏng đã che phủ đôi mắt nó. Bài hát của nó yếu dần, yếu dần và chim sơn ca cảm thấy có gì đó bóp nghẹt nơi cổ họng
Sơn ca cố gắng cất lên tiếng hát cuối, Mặt trăng bạc nghe thấy, và nàng quên cả bình mình đang tới để nấn ná ở lại trên bầu trời. Đoá hồng đỏ nghe thấy, và rung động khắp thân mình trong một cơn ngây ngất rồi mở hết những cánh mỏng của nó ra để đón khí lạnh của buổi ban mai. Nàng tiên tiếng vọng đã mang tiếng hát ấy tới cái hang mầu tía của mình nơi ngọn đồi và đánh thức những mục đồng đang ngủ lịm khỏi giấc mơ của họ. Tiếng hát loang trên lau sậy của dòng sông và mang thông điệp của chính nó ra biển cả.
” Nhìn xem này, nhìn xem ” cây hồng kêu lên ” đóa hồng đỏ đã thành hình”. Thế nhưng chim sơn ca không thể trả lời, bởi nó đã nằm chết trên thảm cỏ, với một mũi gai xuyên thấu trái tim.
Mãi tới trưa, chàng sinh viên mới mở cửa sổ và nhìn ra ngoài.
“Sao thế này, một may mắn kỳ diệu đến thế sao ! ” chàng reo lên
” Một đóa hồng đỏ thắm ! ta chưa từng thấy bất kỳ đóa hồng nào như thế này trong đời. Nó đẹp tới nỗi mà chắc hẳn phải có một cái tên latin dài lắm đây”. Nói xong, chàng sinh viên cúi xuống ngắt béng luôn đoá hoa.
Sau đó, chàng đội mũ và chạy thẳng tới nhà của vị giáo sư với đóa hồng đỏ trên tay.
Cô con gái của giáo sư đang ngồi quay sợi bên thềm cửa cùng một chú chó bé nhỏ cũng đang nằm ườn cạnh chân nàng.
” em nói em sẽ khiêu vũ cùng tôi nếu tôi mang tới cho em một bông hồng đỏ” , chàng sinh viên hồ hởi ” và đây chính là một đóa hồng đỏ nhất trên trái đất. Em sẽ cài nó nơi cạnh trái tim em và khi chúng ta khiêu vũ cùng nhau, đóa hoa này sẽ kể em nghe rằng tôi yêu em biết bao “.
Nhưng cô gái nhíu mày,
” Tôi e là đóa hoa sẽ chẳng được cài lên váy tôi đâu”, cô trả lời, ” thêm vào đó, cháu trai của ngài công tước đã gửi tới tặng tôi một ít trang sức, và ai mà chẳng biết rằng trang sức thì đắt hơn hoa”
” Hừm, cô thật là đồ bạc bẽo”, Chàng sinh viên giận giữ nói, tiện tay quẳng luôn đóa hoa hồng ra đường. Đóa hoa văng xuống rãnh cống, và bị một chiếc bánh xe ngựa cán qua.
” bạc bẽo ư ?” Cô gái kéo dài giọng” tôi nói với anh rằng, anh là kẻ thô lỗ, và , nói cho cùng,anh là ai kia chứ ? một gã sinh viên quèn. Sao nữa? Tôi chẳng tin rằng, thậm chí, anh có nổi dăm cái khóa bạc ở gót giầy như của cháu trai ngài công tước”. Nói xong, cô gái đứng dậy khỏi ghế, quay ngoắt vào nhà.
” Tình yêu là một thứ ngớ ngẩn ” Chàng sinh viên nói khi bỏ đi, ” chả có lấy một nửa tính khả dụng của logic học bởi chẳng chứng minh được gì sất. Nó luôn luôn bịa về một điều không bao bao giờ có thật và rồi làm chúng ta tin vào những kết luận sai lầm. Nói thật, tình yêu hòan tòan phi thực tế, mà, với cái tuổi này của mình, việc trở nên thực tế thật là quan trọng. Phải trở lại nghiên cứu triết học và siêu hình học thôi”.
Và thế là chàng sinh viên trở lại phòng mình, lấy ra một cuốn sách phủ bụi dầy vĩ đại rồi… bắt đầu đọc.
Sơn Ca Và Hoa Hồng Đỏ (Oscar Wilde)
Sơn Ca và Nụ Hồng Đỏ
Oscar Wilde
“Nàng hứa sẽ khiêu vũ với tôi nếu tôi đem đến cho nàng một bông hồng đỏ,” Mọt Sách than van; “nhưng tìm đâu ra hồng đỏ trong khu vườn này?”
Sơn Ca nghe thấy, nàng nhìn qua tàn lá cây sồi. Trầm ngâm.
“Không có cành hồng đỏ nào trong khu vườn này!” hắn đấm ngực, long lanh giọt nước mắt trên đôi mắt đẹp. “Ôi, hạnh phúc chỉ cần cái chuyện cỏn con ấy! Ta đã đọc ngàn chân kinh, ta đã thông tất cả bí mật triết lý, vậy mà chỉ vì cánh hồng bé tí xíu làm đời ta khốn khổ.”
“À đây là kẻ chân tình,” Sơn Ca nhủ thầm. “Hằng đêm ta đã hát vì chàng, cho dù chẳng biết chàng là ai, hằng đêm ta kể lể chuyện đời chàng cho các vì sao trên cao, và hôm nay ta được thấy chàng. Tóc chàng thẫm tựa cụm lan dạ hương, môi chàng thắm tựa niềm khao khát; nhưng dục vọng làm da mặt mất vẻ hồng hào, nỗi đau buồn chiếm ngự trên đôi mắt chàng.”
“Chỉ một nụ thôi,” Sơn Ca năn nỉ, “chỉ một nụ thôi! Có cách nào không ?”
“Có chứ,” Cây trả lời, “nhưng đau thương đến nỗi tôi không muốn nói bạn nghe.”
“Nói cho tôi nghe đi,” Sơn Ca reo lên, “Tôi không ngán đâu.”
“Nếu bạn muốn nụ Hồng Đỏ,” Cây nói, “bạn phải dệt bằng tiếng ca trong ánh Trăng, và nhuộm bằng máu từ trái tim của bạn. Bạn sẽ phải hát với lồng ngực để sát cạnh gai nhọn. Hát trọn một đêm, và để gai nhọn đâm nát vào trái tim bạn, để máu nguồn chạy vào tĩnh mạch tôi biến thành máu tôi.”
“Cái chết là quả là cái giá đắt cho một nụ Hồng Đỏ,” Sơn Ca khóc, “sự sống cũng rất ư là thân mến với muôn loài. Thật tuyệt vời khi được ngồi bên rừng xanh, ngắm mặt trời vàng, cùng trăng ngọc lăn tròn qua ôi sao lộng lẫy. Hương hoa chuông và hoa chanh nở trong góc vườn ôi sao ngọt ngào. Tình Yêu mãi mãi, dù cuộc sống có ngừng lại, trái tim loài chim có đáng là gì so với trái tim loài người?”
Xòe rộng đôi cánh nâu bay bổng lên. Sơn Ca lượn quanh mảnh vườn như chiếc bóng, nghiêng nghiêng làm chiếc bóng qua khu rừng nhỏ.
Mọt Sách vẫn nằm thừ ra trên bãi cỏ. Trên đôi mắt đẹp vẫn chưa khô dòng nước mắt.
“Hãy vui lên,” Sơn Ca reo, “sống trong hạnh phúc đi; anh sẽ có nụ Hồng Đỏ. Tôi sẽ nhuộm máu tim tôi vào tơ Trăng. Tôi chỉ xin bạn một ân huệ là bạn sẽ đẹp duyên cùng người chân tình, vì Tình Yêu sáng suốt hơn Triết Lý, vì nàng là trí tuệ, oai hùng hơn Quyền Lực, vì chàng là sức sống. Đôi cánh rực rỡ nồng nàn là hình hài Tình Yêu. Đôi môi chàng ngọt tựa mật, thơm tho hương trầm.
Mọt Sách từ bãi cỏ ngơ ngác nhìn lên, nghe ngóng, nhưng gã chẳng hiểu gì cả. Những quyển sách kia chưa bao giờ có ai đề cập đến ý tưởng vừa lọt vào tai hắn.
Nhưng Sồi thấm hiểu và xót xa, vì niềm yêu mến Sơn Ca với chiếc tổ nhỏ được kết trên ngón Sồi.
“Xin em hát cho anh nghe bài ca cuối cùng,” Sồi thì thầm; “anh sẽ rất cô đơn khi vắng em.”
Sơn Ca cao giọng líu lo nồng nàn men rượu tăm.
Vừa nghe Sơn Ca hát xong, Mọt Sách đứng dậy lôi trong túi ra tập giấy và cây bút.
“Nó quả thực rất đẹp,” gã vừa lẩm bẩm vừa bước vào khu rừng nhỏ — “khó mà lẫn lộn với loài chim khác; Nhưng nó có tình cảm không ? Chắc là không đâu. Nó tựa như người cuồng điên trong nghệ thuật; có đủ cung cách, chỉ thiếu niềm thiết tha. Chẳng bao giờ nó sẽ hy sinh cho ai. Nó chỉ đắm đuối trong âm điệu, và ai cũng biết nó rất ích kỷ. Nhưng phải công nhận giọng ca của nó tuyệt vời. Tiếc thay điều đó chẳng mang đến lợi lộc gì, chẳng nghĩa lý gì, chẳng làm được trò trống gì!” Gã trở về phòng, nằm trên nệm và suy tư về người yêu. Hắn đi vào giấc ngủ hồi nào không hay.
Khi thấy Trăng lấp ló trong màn đêm, Sơn Ca cất cánh đến cành Hồng, ôm ghì buồng ngực vào gai nhọn. Nàng hát cả đêm từ tình ca này đến hạnh khúc kia. Sau mỗi bài, chiếc gai nhọn lại xuyên vào sâu hơn và sâu hơn vào trái tim để nguồn máu lăn lăn vào cội hoa. Ánh trăng lạnh nghiêng xuống.
Nàng bắt đầu cất tiếng ca thánh thót về tình yêu nảy sinh trong trái tim đôi trẻ. Ồ kia, cánh hồng dần đỏ hồng từng cánh sau từng bài hát tiếp lời ca. Sơn Ca dần lịm đi tựa vùng khói trên mặt hồ — lịm dần đi dưới đôi chân bình minh.
Cội Hồng thét lên bảo Sơn Ca ôm ngọn gai chặt hơn nữa. “Ghì sát hơn, Sơn Ca bé bỏng, nếu bình minh đến sẽ làm hỏng đi nụ Hồng Đỏ chưa được hoàn thành.”
Sơn Ca vâng lời, ôm chặt lấy ngọn gai, cùng cao giọng hơn sau từng ca khúc, vì đến lúc hoan tụng nguồn khởi đầu sữa mật đam mê trong lòng Chàng và Nàng.
Lá hồng cũng dần ửng hồng tựa như niềm e thẹn trên đôi má người trinh nữ đón nụ hôn đầu của người yêu. Gai vẫn chưa cứa vào được tâm trái tim, nên những cánh nhỏ giữa nụ vẫn là mầu trắng của trăng.
“Ghì sát hơn, Sơn Ca bé bỏng, nếu bình minh đến sẽ làm hỏng đi nụ Hồng Đỏ chưa được hoàn thành.”
Sơn Ca dùng hết sức ôm chặt ngọn gai vào sâu hơn. Chợt nỗi đau vô tận xé tan hình hài nàng. Đắng, đắng sao niềm thống khổ, tiếng hát cứ cao vút lên, cao vút lên trong lời hoan tụng Tình Yêu nương vào Cái Chết đi vào Vĩnh Cửu, vì nơi Tình Yêu an nghỉ không phải là những nấm mộ hoang.
Nụ Hồng Đỏ thẫm nét đẹp áng sáng bình minh. Giữa tâm hoa rực rỡ trong vắt viên hồng ngọc.
Giọng Sơn Ca yếu dần, đôi cánh giật giật, đôi mắt là làn nước long lanh. Bài ca dần nhỏ đi sau từng tiếng nấc.
Gom hết tàn hơi, Sơn Ca phát lên âm giai lạ. Trăng nghe thấy, chẳng màng ánh bình minh nghiêng xuống lắng nghe. Nụ Hồng Đỏ nghe thấy, rùng mình lên trong ngây ngất, mở từng cánh trong bầu trời lạnh giá. Âm giai vọng xa đến từng hang hốc ngọn núi kia, đánh thức những gã chăn cừu đang say sưa giấc mộng. Nó loang vào giòng sông, tan vào biển rộng.
“Nhìn kìa! Nhìn kìa!” Cội Hồng reo lên, “nụ Hồng Đỏ đã được hoàn thành”; nhưng Sơn Ca nằm im lìm chẳng trả lời. Giữa trái tim còn lồi lên một cành gai rất nhọn.
Giữa trưa, Mọt Sách thức giấc, ra mở cửa sổ nhìn ra.
“Ô! trúng số rồi!” hắn la toáng lên; “đây là lô độc đắc! Ta chưa bao giờ nhìn thấy nụ hoa nào đẹp như vầy trong suốt cuộc đời ta. Đẹp quá! Chắc là phải có danh tự trong quyển tự điển cổ xưa”; hắn nhoài ra và ngắt lấy bông hoa.
Nắm chặt trong tay, hắn vội vàng chạy đến nhà nàng.
“Em hứa là sẽ trong vòng tay anh nếu anh đem đến em nụ Hồng Đỏ,” Mọt Sách cuồng dại. “Đây là nụ Hồng đỏ nhất em có thể có trong cõi nhân gian này. Em đính lên áo cạnh tim em, và khi chúng ta luân vũ, nụ hoa này sẽ nói lên tình yêu anh dành trọn vẹn cho em.”
Mặt nàng cau lại.
“Em sợ là nó không hợp với áo dạ hội của em,” nàng trả lời; “vả lại, chiều hôm qua cháu trai bá tước đã trao tặng em những vòng vàng châu báu, ai ai cũng biết châu báu giá trị hơn là những nụ hoa.”
“Dựa trên lời em nói, em là kẻ vô ơn,” Mọt Sách gầm gừ; hắn vứt cánh hoa xuống đất, rơi vào rãnh nước. Chiếc xe bò vô tình lăn bánh lên.
“Vô ơn!” nàng lớn tiếng. “Để tôi nói cho anh nghe, anh là kẻ tồi bại; còn nữa, anh là cái thá gì ? Chỉ là con Mọt Sách. Cả đến một đồng anh chưa chắc đã có nữa là!”; nói xong, cô nàng nguây nguẩy vào nhà sập cửa lại.
“Tình Yêu sao lại điên rồ thế nhỉ,” Mọt Sách vừa đi vừa lẩm bẩm. “Trị giá của nó chỉ đáng nửa so với Luận Lý, vì nó chẳng minh chứng được điều gì, chỉ láo lếu phỏng đoán những điều chưa chắc đã thành sự thật, làm mù quáng đôi mắt con người. Hão huyền, thời buổi này thực tế là tất cả. Trở lại thế giới Triết Học và Thần Học là phải đạo nhất.”
Và … hắn trở lại phòng riêng, phủi bụi một quyển kinh lấy ra từ trên kệ, ngồi xuống chìm đắm trong dòng chữ.
Giọng Hót Chim Sơn Ca – Truyện Kể Thiếu Nhi
cNgày xửa, ngày xưa, ở một khu rừng nọ có rất nhiều loài chim. Mỗi loài có một giọng hát khác nhau. Duy chỉ có Sơn Ca có giọng hót hay hơn cả. Mỗi khi Sơn Ca hót, cỏ, cây, hoa lá rì rào hoà theo. Dòng suối đang chảy róc rách cũng như muốn dừng lại để thưởng thức giọng hót mê li ấy. Một hôm chim Sẻ được các bạn cử đến gặp Sơn Ca. Chim Sẻ hỏi Sơn Ca : – Bạn Sơn Ca ơi, có phải bác Mặt Trời cho bạn giọng hát mê li ấy không ? – Không phải đâu. Bác Mặt Trời tốt bụng chỉ cho tôi những tia nắng vàng rực rỡ, ấm áp thôi. – Thế có phải cô Mây Hồng đã cho bạn giọng hót hay không ? – Cũng không phải đâu bạn Sẻ ạ. Cô Mây Hồng xinh đẹp chỉ cho tôi những tảng bông êm dịu thôi. – Ôi Sơn Ca đáng yêu : Thế ai đã cho bạn giọng hót hay ? Chim Sẻ và cả bầy chim không hiểu tại sao mà Sơn Ca có giọng hót tuyệt vời đến thế. Các bạn quyết định đến trường hỏi cô giáo Hoạ Mi. Nghe các học trò của mình hỏi, cô giáo Hoạ Mi cười rất vui. Cô nói : – Cô và các cháu cùng nhau tìm hiểu điều đó. Sáng mai cô sẽ đợi các cháu, ta cùng đến nhà bạn Sơn Ca. Nhưng các cháu phải nhớ dậy sớm đấy. Sáng hôm sau, khi đến nhà Sơn Ca, các bạn thấy Sơn Ca vừa chuyền cành vừa hót say sưa. Thỉnh thoảng Sơn Ca vừa nghiêng đầu lắng nghe tiếng cây cối xào xạc, tiếng suối chảy róc rách. Nghe rất kĩ, rất lâu những âm thanh ấy rồi Sơn Ca mới bắt chước theo. Các bạn chim lúc ấy mới chợt hiểu vì sao Sơn Ca có giọng hót hay đến thế. Cả đàng chim ríu rít cất tiếng hoà với giọng hót của Sơn Ca. Rừng cây rộn ràng tiếng hót của bầy chim non chào mừng ngày mới.
THU THỦY sưu tầm
4.7
/
5
(
9
bình chọn
)
Chim Sơn Ca Và Bông Cúc Trắng
Các bạn hãy lắng nghe câu chuyện nhỏ này.
Ở một nơi thôn dã kia, gần ngay đường cái có một ngôi nhà bé nhỏ xinh xắn, nếu các bạn có đi qua, chắc chắn cũng phải để ý đến ngay.
Phía trước có một vườn hoa nhỏ và một hàng rào xanh tươi. Gần đấy, bên bờ rào, có một cây cúc trắng đang nở hoa giữa đám cỏ rậm. Cũng như muôn hoa to đẹp trong vườn được những tia nắng của vầng dương sưởi ấm, giờ này hoa cúc trắng cũng nở. Một sớm đẹp trời kia, cúc ta nở tung, xoè rộng bộ cánh nhỏ nhắn, trắng tinh và bóng bảy nom như một vầng thái dương thu nhỏ đang toả ánh hào quang rực rỡ quanh mình. Dù cho người ta có trông thấy nó giữa đám cỏ và xem nó như một bông hoa tồi tàn vô nghĩa lý, nó cũng chẳng quan tâm đến điều ấy.
Nó lấy làm tự mãn, khoái trá tắm mình trong ánh nắng và nghe chim sơn ca hót vang trên trời cao.
Tuy là ngày thứ hai thế mà bông cúc trắng bé nhỏ ấy cũng vui sướng như ngày chủ nhật. Trong khi trẻ con ngồi học bài trên ghế nhà trường thì nó ngồi trên cái cuống xanh xanh của nó. Qua vẻ đẹp của thiên nhiên nó học được rằng Thượng đế rất nhân đức và hình như tất cả những điều nó lặng lẽ cảm thấy chim sơn ca bé nhỏ kia đã diễn đạt đầy đủ bằng giọng hót vui tươi, cũng vì vậy mà nó nhìn chim sơn ca sung sướng đang ca hát bay lượn với một vẻ như kính trọng, nhưng không một mảy may tỏ ra mong muốm làm được như chim. Nó nghĩ thầm:
– Ta được nhìn, được nghe, nắng sưởi ấm ta, gió ôm ấp ta, thế là đủ. Ôi chao! Nếu còn than phiền thì thật là sai lầm.
Phía trong hàng rào có vô số lá hoa mọc thẳng đuỗn và kiêu kỳ. Chúng không có hương nhưng lại càng vươn cành vênh váo. Thược dược ráng sức phồng lên để tỏ ra to hơn hoa hồng. Nhưng hoa hồng rạng rỡ, màu sắc đẹp đẽ, vênh vang một cách kiêu kỳ. Chúng chẳng thèm đoái nhìn bông cúc trắng bé tí, trong khi bông hoa nhỏ tội nghiệp ngắm nghía chúng mà nói rằng: “Các chị ấy sang trọng, đẹp đẽ biết bao! Chắc hẳn chàng chim kỳ diệu kia thế nào cũng đến thăm. Ơn trời, thế nào ta cũng được xem cái cảnh tượng ngoạn mục ấy.” Và ngay lúc đó, chim sơn ca không bay về phía thược dược và uất kim hương mà lại sà xuống bãi cỏ, đến gần bông cúc trắng tội nghiệp, lúc này vui mừng đến kinh hoàng, chẳng còn biết nghĩ ra làm sao nữa.
Con chim non bèn nhảy nhót quanh bông cúc và hót rằng:
– Sao cỏ lại êm thế nhỉ? Ồ! Bông hoa xinh xắn có trái tim vàng, khoác áo dài bạc đáng yêu quá!
Nỗi vui sướng của bông hoa bé nhỏ không bút nào tả xiết. Chim hôn hoa rồi lại hót cho hoa nghe, rồi mới bay về bầu trời xanh thẳm. Gần nửa giờ sau hoa còn chưa hết cảm động. Phần thì thẹn thò, phần thì vui mừng ngây ngất tận đáy lòng, nó nhìn tất cả các hoa khác trong vườn.
Được mục kích vinh dự của cúc trắng chúng phải cảm thông niềm vui sướng của nó mới phải. Nhưng lũ uất kim hương lại càng thẳng đuỗn ra hơn trước, vẻ mặt đỏ ửng và nhọn hoắt của chúng tỏ vẻ hờn giận. Bọn thược dược thì sưng sỉa mặt mày. Cũng may cho bông cúc trắng đáng thương, chứ như chúng mà biết nó thì thế nào chúng chẳng thở ra biết bao lời chướng tai. Bông hoa bé nhỏ biết vậy nên cũng đâm buồn vì thái độ hằn học của chúng.
(…)
Bạn cũng có thể tìm thấy những bản nhạc nền được sử dụng trong chương trình tại forum Nhacvietplus và Blog Việt theo địa chỉ: http://forum.nhacvietplus.vn.
Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn cùng chia sẻ bài viết với Audio Book bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ email audiobook@dalink.vn
Bạn đang xem bài viết Đóa Hồng Đỏ Và Chim Sơn Ca ( Truyện Ngắn Dịch) trên website Topcareplaza.com. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!